Một tiếng thét muộn màng vang lên, Đào Niệm Chân ngây ngốc đàn ông rơi xuống, bê bết máu, một cánh tay còn vắt ngang giày cô .
Trời ơi! Hắn suýt nữa đập thẳng lên cô ! Giờ thì ngay sát ngay chân, cách chỉ trong gang tấc. Thân thể rơi phịch xuống ngay chân cô, xương cốt vặn vẹo đến biến dạng, m.á.u thịt tràn , loang lổ như một vũng bùn m.á.u khủng khiếp…
Quá đáng sợ! Toàn cô run rẩy.
Dù thì, thấy một ngã chết từ xa và tận mắt thấy một ngã chết ngay mặt mà sự chuẩn tâm lý nào là hai trải nghiệm khác .
Cố Hề Lịch lấy tay che mắt cô , nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía , vỗ lưng an ủi: "Đừng sợ, ."
Theo từng cái vỗ nhịp nhàng, cơ thể căng cứng của Đào Niệm Chân dần mềm xuống, phát tiếng nức nở khẽ khàng, kìm nổi mà òa nức nở trong lòng cô.
Cố Hề Lịch dùng khăn tay che mắt Đào Niệm Chân, do dự nên giúp lau nước mắt , cuối cùng vẫn , mà giao cho Phương Lôi Lôi, nhẹ giọng : “Cô dọa sợ , thì cũng . Sắp đến giờ lớp , tìm chỗ trốn , lên sân thượng xem ."
Trước khi lên cầu thang, cô còn đầu mấy một cái.
Thực , rời khỏi vòng tay Cố Hề Lịch, Đào Niệm Chân lập tức ngừng . Dù cả sắp sụp đổ, cô vẫn rõ: Cố ca sẽ bao dung cô , còn những đồng đội khác thì chắc. Nếu biểu hiện quá vô dụng, trong đội sẽ giá trị tồn tại.
Phương Lôi Lôi cũng vỗ vai cô : “Vừa quả thật kinh hãi.”
Đào Niệm Chân và Cố Thiện An là hai gần chỗ nạn nhân ngã xuống nhất. Người c.h.ế.t vốn là một du khách lẻ, dù cũng là quen , c.h.ế.t một cách thảm khốc như , khiến ai nấy đều rùng khiếp sợ. Lúc đó, ai kịp nhận rơi xuống từ cao. Nếu nhờ Cố Thiện An phản ứng nhanh, thì hai c.h.ế.t cũng thương nặng.
Đỗ Nhược an ủi: “ dự cảm, tối nay chúng chắc chắn sẽ thoát khỏi trường. Mọi yên tâm .”
Đào Niệm Chân lau khô nước mắt, nhưng cả vẫn như mất hồn, ngây dại.
Phương Lôi Lôi đỡ cô .
Mấy phút , Đào Niệm Chân đột nhiên thì thào: "Chị Lôi Lôi, em hối hận khi tham gia 《Kế Hoạch》..."
Hốc mắt Phương Lôi Lôi lập tức đỏ lên. Thực , nếu thể lựa chọn, cô cũng tham gia. cô vốn chẳng quyền chọn, càng phép hối hận.
Chỉ là… nơi còn đáng sợ hơn cả viễn cảnh tồi tệ nhất mà cô từng nghĩ tới.
… Lĩnh vực Vong linh thật quá kinh khủng!
Đỗ Nhược: "“Cố ca chắc chắn sẽ đưa hai ngoài. Cho dù mang và , thì ít nhất cũng đưa hai .”
Phương Lôi Lôi cau mày: "Cậu ý gì?"
Đỗ Nhược vội giải thích: “Đừng hiểu lầm, ý đó. Cố ca vốn kẻ bỉ ổi. Hai đều là nữ, còn Cố ca thì một cô em gái. Cách quan tâm các cô, hẳn hai cũng cảm nhận rõ — đó là tình cảm chuyển dời, coi các cô như em gái mà chăm sóc. Nói thì, gương mặt Tiểu Đào, nhất là mũi và miệng, giống cô em gái Lịch Lịch của .”
Thì là .
Phương Lôi Lôi vốn cảm nhận sự quan tâm đặc biệt của Cố Thiện An, nhưng chẳng thấy chút ái nào, chỉ là một sự bụng vô cớ.
Quả thật, thế nào thì Cố Thiện An cũng giống loại “nam thần ấm áp”.
Thảo nào...
Thảo nào cô cảm thấy khó chịu cảnh giác khi Cố Thiện An đến gần. Bình thường cô vốn ghét đàn ông, nhưng ai ghét một đối xử với như em gái chứ?
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-91-truong-trung-hoc-duc-thach-so-1-15-2.html.]
Đây là du khách thứ hai rơi từ sân thượng Tòa Giảng Đường 1 mà chết.
Khi lên sân thượng, Cố Hề Lịch vốn ôm hy vọng tìm manh mối, càng khó khả năng chạm mặt hung thủ, bởi cô nán lầu khá lâu. cô vẫn lên, bởi kẻ sát nhân đầu lòi đuôi mang cho cô dự cảm chẳng lành – loại trừ khả năng đó chính là Lãnh chúa Vong linh.
Sân thượng lát xi măng lạnh lẽo. Trên nền còn hằn rõ những vệt m.á.u kéo lê, ở một góc vương vãi mấy tàn thuốc lá.
"Ngươi là ai?"
Cố Hề Lịch nheo mắt, quanh bốn phía. Giọng non nớt như trẻ con vang ngay bên tai, mà chẳng thấy bóng .
"Ngươi là ai?"
Lại vang lên nữa, âm thanh càng trong trẻo.
Cố Hề Lịch lấy con cáo gốm đỏ đang dần nóng lên, đặt mắt. Cô nghi ngờ tiếng phát từ chính món đồ , liền đưa tay chọc mắt nó. Đêm qua, đôi mắt nó vẫn nhắm nghiền, hôm nay mở hé một khe nhỏ.
Vừa Bảo Kính, Cố Hề Lịch đó là gì. con cáo sứ quá đỗi bình thường. Cô tìm nguồn gốc của nó, đương nhiên cũng dùng thứ như thế nào.
Trong tình huống , cô thể tùy tiện trả lời nó?
“Ái da~”
Âm thanh mềm mại vang lên. Cố Hề Lịch tiếp tục chọc.
"Ngứa quá!"
Dùng sức mạnh đến mà đau, chỉ thấy ngứa thôi ? Cố Hề Lịch dừng tay, trong lòng đoán con cáo gốm chỉ là một môi giới – giống như tượng thần trong miếu. Nếu thần thật sự tồn tại, bạn đập vỡ tượng, thần cũng chẳng biến mất.
Hiện tại cũng , dù đập nát con cáo , bên nhiều lắm cũng chỉ thấy tê rần, nhưng như , cô sẽ mất mối liên hệ với thứ con cáo.
Lối lên sân thượng một cánh cửa. Cố Hề Lịch đẩy cửa, xuống lầu. Khi xuống đến tầng một, trong đầu cô vẫn vương hình ảnh cánh cửa , luôn cảm giác ở đó điều gì .
Ánh sáng chỉ chiếu từ ngoài , thế thì… bóng của cánh cửa, ngược?
Có thứ gì đó ẩn nấp trong cái bóng của cánh cửa!
...
【Kiểm định xong, khi Cố ca ăn bánh bao chính là Cố ca chân thật nhất, hề che giấu, chấp nhận phản bác.】
【 cái , tận thế câu “Bánh bao chữa bách bệnh”, gì mà một cái bánh bao giải quyết . Nếu thật sự giải quyết , thì ăn hai cái!】
【Nói bậy, Cố ca của vì bánh bao mà sa ngã !】
【Xin nhấn mạnh, “bao” (bánh bao) “bao” (túi xách)…】
...
【Cố ca thật sự nắm chuẩn tinh túy giữa việc bạn trai và trai . thấy ôm Đào Niệm Chân mà chẳng chút tình cảm lãng mạn nào, chỉ thấy ấm áp thôi.】
【 thích thiết lập nhân vật .】
...
【Nghe giọng phát từ con cáo, chắc là một bé gái nhỉ?】