Một lúc Tô Dung mới hồn: “Thứ của bao nhiêu tiền Quái Đàm?”
Đạo cụ bá đạo, chắc chỉ đáng giá 100 tiền Quái Đàm chứ?
“Không chỉ cô mới tiền Quái Đàm dư.” Tiểu Nhị trả lời.
Nghe , Tô Dung hiểu ý gật đầu, hỏi nữa. Triệu Mập thì Tiểu Nhị, Tô Dung, vẻ mặt kinh ngạc. Rõ ràng vẫn luôn cùng hai mà? Sao như bỏ lỡ mấy vạn chữ cốt truyện ?
Không ai chú ý đến tâm lý của , ba cùng nhanh chóng đến lối . Lần ngược gặp bất kỳ trở ngại nào, nhanh đến chỗ ánh sáng.
Ở cửa cũng một nhân viên, thấy ba liền chúc mừng: “Chúc mừng ba vị khiêu chiến thành công, thể rời khỏi .”
Tô Dung lấy cây nấm đỏ nhỏ : “Xin hỏi thứ tác dụng gì ?”
“A, cô nhận phần thưởng như !” Nhân viên ngạc nhiên cây nấm nhỏ, “Đây là [Nấm Sọ Đỏ], cực độc. Đương nhiên năng lực quan trọng nhất của nó là chỉ cần thả đất hoặc nước, là thể nhanh chóng mọc thành một vùng. Có bao nhiêu đất, nó thể mọc bấy nhiêu. chỉ thể dùng một .”
Năng lực kỳ lạ, nhưng ở một thời điểm quả thực thể phát huy tác dụng lớn. Tuy chỉ thể dùng một đáng tiếc, nhưng dù cũng là đạo cụ free, Tô Dung hài lòng cất [Nấm Sọ Đỏ] .
Tiểu Nhị cũng thắc mắc, mỉm bình tĩnh hỏi: “Vậy còn quả tim đỏ đó thì ? Sau khi chúng khen nó, nó chỉ đập hai cái, gì rơi cả. Là mang đến cho chúng buff gì ?”
Nghe , nhân viên ngẩn , giải thích: “Không , đó là ý phần thưởng.”
Một ngày tốt lành
Tiểu Nhị: “…”
Nhân viên tiếp tục giải thích: “Không thực vật nào cũng sẽ cho phần thưởng, nhân viên ở cửa hẳn rõ ràng, dỗ dành thực vật vui vẻ, thể nhận phần thưởng thêm. Rõ ràng lẽ…”
Ai cũng , nụ hề biến mất, mà chỉ chuyển từ khuôn mặt sang khuôn mặt khác. Trên đường đến “Rừng Phù Bạch”, Tô Dung giấu ý : “Xem lời khen của hợp ý lắm.”
Triệu Mập cũng hả hê, là ngoài cuộc sáng suốt, một câu công bằng: “Dù hai cũng đang bàn bạc cách g.i.ế.c mặt , quả tim đó thể vui mới lạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-101.html.]
Lời cũng đúng, Tô Dung lập tức nhận dù là cô , chắc cũng chẳng gì. đúng là tên Tiểu Nhị xui xẻo!
Lúc vườn thực vật chìm trong sương mù dày đặc, tầm đến năm mươi mét. [Hoa Hướng Dương] hỗ trợ, ít nhất cần lo lắng vấn đề ô nhiễm.
Nhân viên “Nhà kính Ươm cây” khi tiếp đón bọn họ xong liền vội vàng rời , kéo cũng kéo . Rõ ràng, bây giờ vườn thực vật nguy hiểm.
Theo bước chân của bọn họ, sương mù cũng ngày càng dày đặc. Cuối cùng, Tô Dung dừng bước, ngẩng đầu khu rừng rộng lớn mặt, gập bản đồ : “Chúng đến .”
Cổng “Rừng Phù Bạch” hề nhân viên nào, chỉ một tấm bảng gỗ đơn sơ sơn đỏ, đến gần là ngửi thấy mùi sơn nồng nặc.
Tô Dung bước , những chữ bảng: “‘Rừng Phù Bạch’, khu vực khai phá cấm , ai bảo vệ du khách. Nghiêm cấm lửa, gặp nguy hiểm vườn chịu trách nhiệm.”
Trong mấy chữ , cụm [khu vực khai phá cấm ] bôi đỏ, còn thì bình thường.
Mà câu “Không ai bảo vệ du khách” thể hiểu là “Không quy tắc nào bảo vệ du khách”. Nếu , hiệu lực của những quy tắc đó lẽ cũng cao lắm.
Triệu Mập nhịn phàn nàn: “Cấm thì hàng rào ở cổng chứ, con đường nhỏ thế rõ ràng là dụ dỗ du khách thám hiểm mà.”
Tô Dung đồng ý, cô cho rằng đều là trưởng thành , nên tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của . Bảng hiệu rõ ràng như , trừ mù , ai đó cũng là kẻ coi thường mạng sống. Gặp loại , dù dùng hàng rào sắt chắn cổng, họ cũng sẽ trèo tường cho bằng .
Tuy nhiên, cô tranh luận, chỉ đầu hỏi: “Giờ chứ?”
Hai đều gật đầu.
Vừa bước “Rừng Phù Bạch”, cảm giác lập tức khác hẳn bên ngoài. Sương mù trong dày đặc hơn, giống như buổi sớm tinh mơ trong rừng sâu núi thẳm, sương ẩm ướt bám , mang theo cảm giác âm lạnh như thứ gì đó bò lúc nhúc da thịt.
Khác với rừng thông thường, rừng ở đây rõ ràng thấy màu xanh, nhưng tỏa ánh đỏ nhàn nhạt kỳ lạ. Dường như từ trong sương mù, dường như từ những đường vân lá, khiến cảm giác hỗn loạn.