Vô Hạn Lưu: Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-12-24 05:27:09
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong chớp mắt, bóng đen đó lao đến đầu đang la hét om sòm.

 

"A!"

 

Triệu Bằng kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất vùng vẫy, điên cuồng dùng tay gạt thứ gì đó đầu .

 

Tô Dung và Vương Kiến Quốc tự chủ dừng . Trong mắt họ, đầu Triệu Bằng xuất hiện một con bạch tuộc. Đó là một con bạch tuộc màu xanh đậm, to bằng một , tỏa mùi tanh hôi. Tám xúc tu bám chặt mặt Triệu Bằng, miệng bao trùm bộ đầu Triệu Bằng, từng chút từng chút nuốt xuống.

 

Triệu Bằng chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau nhức dữ dội, như thể thiên linh cái mở . Anh hét lên, nhưng thứ gì đó giống như xúc tu chặn cổ họng, xé lưỡi , chỉ thể phát tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Mắt vì lực hút mà lồi ngoài, như thể sắp nổ tung bất cứ lúc nào.

Một ngày tốt lành

 

Đau đớn, đau đớn vô tận. Trong tuyệt vọng cùng cực, Triệu Bằng cuối cùng cũng giải thoát.

 

Bên ngoài, Tô Dung mơ hồ tiếng xương sọ cắn vỡ "rắc rắc" từ trong miệng bạch tuộc, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Bằng bịt kín trong miệng, càng lúc càng nhỏ. Chỉ m.á.u ngừng chảy từ khe hở, và óc màu vàng trắng cho thấy phần nào sự kinh khủng.

 

Nhìn cảnh tượng kinh hoàng , cô đột nhiên nghĩ đến, tốc độ của con bạch tuộc rõ ràng nhanh hơn họ nhiều, vì chiêu chạy sẽ an ở đây vô dụng. Chắc là tiếng la hét của Triệu Bằng thu hút sự chú ý của bạch tuộc, nên mới tấn công .

 

"Đừng nữa, chạy mau!" Tiếng quát lớn của Vương Kiến Quốc đánh thức Tô Dung đang sững sờ, cô hồn, vội vàng chạy theo.

 

Mãi cho đến khi rời khỏi khu vực thủy sản, hai mới dừng , thở hổn hển.

 

Bên trong siêu thị vẫn yên tĩnh như lúc họ mới , ánh đèn trắng bệch chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của hai . Vương Kiến Quốc vẻ mặt khó coi: "Bây giờ ? Chỉ còn hai chúng . Nếu hôm nay tìm cách rời khỏi đây, chúng chắc chắn sẽ chết."

 

"Chúng đến kho hàng." Liếm môi, Tô Dung đưa câu trả lời, "Chú còn nhớ mảnh giấy chúng thấy ở khu vực thủy sản ?"

 

"Trai tiền?" Vương Kiến Quốc hỏi.

 

Tô Dung gật đầu: "Chúng cần tiền, cái tên Trai tiền chẳng đang ám chỉ điều gì đó ? Trong kho hàng thể hàng tồn kho của Trai tiền, tệ nhất cũng nên cách để chúng tìm thấy Trai tiền ở khu vực thủy sản."

 

" luật lệ rằng, nhân viên kho hàng." Trí nhớ của Vương Kiến Quốc , xong chút do dự, "Chẳng lẽ luật lệ là giả?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-19.html.]

Luật lệ màu đen, Tô Dung hiện tại tin việc thể thấy luật lệ sai, tự nhiên sẽ nghi ngờ điều .

 

Cô cau mày: "Chắc chắn là chúng bỏ sót điều gì đó."

 

Chỉ nhân viên mới kho, nhưng họ tìm khắp siêu thị , căn bản nào khác ngoài mấy họ. Nếu nhân viên, chẳng lẽ kho hàng là khu vực thể mở khóa ?

 

điều rõ ràng là thể, bởi vì bây giờ họ rơi bế tắc. Dù , quy tắc quái đàm cũng nên cách để thoát , nếu ngay từ đầu trực tiếp g.i.ế.c họ chẳng hơn ?

 

Đột nhiên, não Tô Dung lóe sáng: "Nhân viên? !"

 

"Cô nghĩ ?" Vương Kiến Quốc tinh thần phấn chấn, vội vàng hỏi.

Tô Dung khó nụ , vội vã về phía cửa chính: "Quầy thu ngân! Trên chiếc ghế tìm thấy luật lệ đầu tiên, một bộ đồng phục nhân viên!"

 

Vương Kiến Quốc theo cô lập tức hiểu ý Tô Dung: "Ý cô là, nếu chúng mặc đồng phục nhân viên, thì thể kho với tư cách nhân viên?"

 

" đoán là ." Tô Dung khẳng định, "Nếu thì còn cách nào khác."

 

Tuy vẻ đáng tin cậy lắm, nhưng khi còn khả năng nào khác, thể cũng biến thành thể.

 

Hai đến quầy thu ngân, quả nhiên thấy bộ đồng phục nhân viên đặt ghế. Đó là một bộ đồng phục màu đỏ, trông bình thường.

 

Tô Dung cầm bộ đồng phục lên xem xét, như đột nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt bỗng trở nên u ám: "Chỉ một bộ, chúng ai mặc?"

 

"Ai cũng , cứ đến kho hàng ." Vương Kiến Quốc một cách tùy ý, "Trước khi đến kho hàng qua khu vực quần áo, cô còn nhớ luật lệ ở đó ?"

 

Được ông nhắc nhở, Tô Dung mới nhớ chuyện , vội vàng : "Luật lệ của khu vực quần áo đó chắc chắn vấn đề."

 

"Tại ?"

 

"Hoàng Đào cô còn nhớ chứ? Cô khi đến khu vực quần áo mới biến thành như . Với tính cách nhút nhát của cô chắc chắn sẽ vi phạm lời nhắc nhở luật lệ, mà vẫn xảy chuyện. Từ đó thể thấy, luật lệ chắc chắn là sai."

 

Vương Kiến Quốc gật đầu tán đồng, việc Hoàng Đào gặp chuyện, thể là luật lệ khu vực quần áo [Nếu thấy ma-nơ-canh kỳ lạ, nên nhắm mắt đếm mười giây.] sai. 

Loading...