Sau khi khỏi gian, bọn họ vẫn luôn hồi phục tinh thần, đó đồn cảnh sát, ba Tô Dung gọi . Cho đến bây giờ, chỉ họ tìm thấy lối thoát và báo cảnh sát, nhưng chi tiết cụ thể.
Ban đầu, còn tưởng rằng Tạ Hách Hách, điều tra viên kinh nghiệm một quái đàm, mới là nhân vật then chốt giúp bọn họ cứu, nhưng bây giờ xem , lẽ Tô Dung mới là then chốt.
Tô Dung lười giải thích, Lý Chí thì ăn vụng về, nhiều nhất chỉ thể bổ sung, cuối cùng cũng giống như ở văn phòng sở trưởng, vẫn là Tạ Hách Hách phụ trách thuật bộ sự việc.
Có hai đồng đội ở đây, đương nhiên dám khoác như trong quái đàm mà trải qua. Đã thể khoác, thì chỉ thể thành thật khai báo chuyện. Đương nhiên, chủ yếu là nhấn mạnh công lao của Tô Dung. Tạ Hách Hách tự hào : "Mọi , Tô Dung lợi hại! Cô quả thực... quả thực còn lợi hại hơn cả đại thần mà gặp trong quái đàm!"
Lý Chí gật đầu lia lịa tán thành: " , Tô Dung thật sự ngầu!"
"Có thể lợi hại đến mức nào, chỉ là một đứa con gái thôi mà. Các đừng vì Tô Dung xinh mà cứ khen ngợi hết lời. Nếu cô , thì cũng !" Một nam sinh nhịn bĩu môi .
Nghe , Tạ Hách Hách lạnh mặt: "Hả? Nếu Tô Dung, bây giờ ở địa ngục còn gì?"
Lý Chí thì siết chặt nắm đấm, hình cao to lực lưỡng lúc toát vẻ vô cùng áp bức: "Chẳng gì mà còn dám ở đây nhảm, hổ ? Hay là đánh cho một trận mới chịu im?"
"Khụ khụ, Tiểu Vương chỉ là năng hàm hồ thôi." Lớp trưởng mặt hòa giải: "Mọi mau xem chị Tô gì ."
Tên trai lắm mồm tên Tiểu Vương dám nữa, nhưng trong mắt vẫn rõ ràng là phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-38.html.]
Liếc , Tạ Hách Hách mới bắt đầu khen ngợi , nội dung bao gồm nhưng giới hạn ở việc Tô Dung nhận phòng phát thanh là mấu chốt của vấn đề, lấy sơ đồ mặt bằng bằng trí thông minh, tìm vấn đề của phòng phát thanh, phá giải ảo ảnh ánh sáng, và báo cảnh sát kịp thời.
Tự hào như thể những việc đó là do chính , khiến Tô Dung khỏi bật .
Mọi mà trầm trồ kinh ngạc, toát mồ hôi hột trán. Bất kể bước nào trong đó, bọn họ đều , hơn nữa, nếu nghĩ , thể tất cả sẽ cùng chết.
Cuối cùng, ánh mắt mà Tô Dung đều trở nên kinh ngạc và ngưỡng mộ. Những suy nghĩ và hành động đó quả thực vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, cũng khiến các bạn học cấp ba nhận ấn tượng ban đầu về cô gái mà trong mắt họ chỉ là một học bá chút xinh .
Ngay cả Tiểu Vương, ban đầu coi thường Tô Dung, thành kiến với giới tính của cô, cũng thừa nhận, quả thực Tô Dung là công lớn nhất. Anh im lặng ở cuối hàng, dám chọc giận nữa.
Tuy nhiên, Tạ Hách Hách buông tha cho , khi xong, hài lòng vẻ mặt kinh ngạc của , đột nhiên chỉ : "Không cũng ? Cậu ?"
Một ngày tốt lành
"..." Tiểu Vương cứng họng, mạnh miệng cũng , nhưng những khác kẻ ngốc, chắc chắn sẽ đang khoác lác. Hậu quả của việc chế giễu và chọc giận lúc đó gánh nổi.
Cuối cùng, chỉ thể hừ lạnh một tiếng, ấm ức rời khỏi hiện trường, chỉ để cho một bóng lưng lủi thủi.
"Giá như ủy viên vệ sinh nhảy xuống thì ..." Đột nhiên, một học sinh nhỏ giọng một câu như .
Trong nháy mắt, bầu khí vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Nụ mặt tất cả đều biến mất, mấy nam sinh quan hệ với ủy viên vệ sinh khỏi bật .
, mặc dù bọn họ thoát c.h.ế.t trong gang tấc, nhưng những c.h.ế.t trong nhà hàng là thực sự chết, thể sống nữa.