Thấy huy hiệu in hình đồng hồ , ông chú hề ngạc nhiên, chỉ Tô Dung với ánh mắt đầy ẩn ý: “ thì gì cả, chỉ là việc ở đây quá lâu, rời khỏi. Thêm nữa nhắc nhở cô một câu, lúc vườn thực vật xây dựng, ‘Viện Nghiên Cứu Số 3’ và ‘Chìa Khóa Cứu Thế’ bắt đầu hợp tác .”
Đợi mấy hỏi xong, bóng lưng bọn họ rời , David cúi đầu , dọn dẹp đồ đạc. Biết , thể kết thúc chuyến công tác .
**
Rời khỏi “Cửa hàng David”, Tô Dung cứ suy nghĩ mãi lời ông chủ cửa hàng là ý gì. Hai tổ chức ban đầu hợp tác, điều sẽ gây ảnh hưởng gì ?
Đối phương nhắc nhở cô điều gì?
Vừa suy nghĩ, cô quên quan sát xung quanh. Khác với đó, bây giờ đường gần như nhân viên nào. Số lượng du khách thì hề giảm, vẫn vui vẻ tham quan như đang ở vườn thực vật bình thường.
việc nhân viên giảm bớt thể chứng minh nhiều chuyện, Tô Dung bước nhanh hơn, vội vàng tiến về “Nhà kính Ươm cây”.
Trên đường đợi mãi ai hỏi, tên đầu đinh đành hỏi: “Lời tên hướng dẫn viên giả đó , mấy thấy ?”
Anh hỏi lời ông chú chủ cửa hàng , vì so với lời tên hướng dẫn viên giả, lời ông càng mơ hồ hơn, và rõ ràng là với Tô Dung. Thay vì xoắn xuýt lời ông , chi bằng suy ngẫm ý của tên hướng dẫn viên giả.
“… cũng .” Triệu Mập cũng mờ mịt kém, chỉ là rõ dù hỏi cũng chắc nhận câu trả lời chính xác, nên cứ do dự mãi.
Tiểu Nhị trở về vẻ u ám đó, chỉ lắc đầu, một lời.
Một ngày tốt lành
“Nửa thật nửa giả.” Đây là câu trả lời của Tô Dung. cô chỉ câu cũng thêm gì nữa.
Nửa thật nửa giả câu là đúng, nhưng câu nào thật câu nào giả, thì khó phán đoán. Ngay cả bản cô cũng phán đoán chính xác, chỉ thể đợi đến nơi đó tính.
Cái gọi là “Nhà kính Ươm cây” thực chất là một nhà kính khổng lồ, bên trong tràn ngập nước, trồng đủ loại thực vật nhiệt đới, san sát đến mức rõ bên trong.
Nhân viên trong cửa điểm tham quan, thái độ phục vụ : “Xin chào, mấy vị đến tham quan ‘Nhà kính Ươm cây’ của chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-95.html.]
“ , hạng mục hoạt động gì ?” Tô Dung hỏi, lặng lẽ bên trong.
Tuy nhiên từ đây căn bản thấy gì, bên trong tối om, như ánh sáng lọt qua.
“Có đấy ạ.” Nhân viên tươi trả lời, “Thực vật ở đây chúng đều thích lời khen, đặc biệt là thực vật màu đỏ. Vì rời khỏi nhà kính, khi tham quan khen tất cả thực vật màu đỏ thấy mới thể rời . Chú ý khen giống đối với mỗi loại thực vật, nếu thực vật sẽ tức giận. Nếu dỗ dành thực vật vui vẻ, sẽ nhận quà tặng thêm đấy.”
“Ý câu là, thể lặp dùng cùng một từ để khen những loại thực vật khác , nhưng họ thể dùng từ giống , đúng ?” Tô Dung hỏi cẩn thận, loại quy tắc bản tay càng đề phòng bẫy chữ.
Nhân viên gật đầu: “ , chỉ cần là lời khen khiến thực vật hài lòng, mỗi các vị lặp một cũng .”
“Vậy tổng cộng bao nhiêu loại thực vật màu đỏ?”
“Ba loại.”
“Thực vật thích lời khen gì?”
“Cái thì tự các vị suy nghĩ , tâm thành tất linh mà. Thực vật đương nhiên thích lời khen dành cho thực vật.”
Tiểu Nhị đột nhiên lên tiếng: “Đã đội du khách khác đến đây ? Hai nam hai nữ.”
“Xin chúng thể tiết lộ thông tin du khách.” Nữ nhân viên chuyên nghiệp, “Mấy vị bắt đầu bây giờ ? Tất cả hoạt động sẽ kết thúc lúc năm giờ chiều.”
Năm giờ chiều? Nghe thông tin , Tô Dung giật , theo bản năng hỏi: “Vậy bây giờ là mấy giờ?”
“Bây giờ ba giờ.”
Thời gian gấp gáp như , Tô Dung chần chừ nữa, dẫn mấy dứt khoát bước nhà kính. Bước con đường nhỏ bằng gỗ, bốn cảnh giác quan sát xung quanh. Không khí trong nhà kính ẩm ướt, mang theo mùi nước, cỏ xanh và đất. Thực vật nhiệt đới xung quanh cao lớn và rậm rạp, trông khác gì vườn thực vật bình thường.
Tô Dung chú ý đến thực vật màu đỏ dọc đường , nhanh đến một cây thực vật bông hoa đỏ lớn. Bông hoa đỏ đó màu sắc rực rỡ, ở giữa là một khuôn mặt phụ nữ xinh .