Việc "chị gái xinh "  thể hóa thành bất kỳ ai, Lâm Chiêu Nguyệt  nhắc   từ .  tận mắt thấy một đồng đội  thế chỗ, ai nấy vẫn  khỏi rùng .
"Chị gái xinh "  quan tâm họ nghĩ gì, nhón chân  đến  mặt đầu bếp.
Đầu bếp hỏi cô   mấy viên thịt, cô    hai viên. Sau đó ngang nhiên  cùng bàn với bọn họ, chiếm nửa cái bàn. Cùng với từng miếng thịt  ăn, ánh sáng trong nhà hàng dần tối .
Bên ngoài, một đám mây đen che khuất mặt trời, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Vài phút , trời  u ám như chiều tà. 
Người phụ nữ  khúc khích, nụ  méo mó đến biến dạng, chẳng   vui buồn, nhưng giọng điệu  cực kỳ phấn khích.
Móng tay sơn đỏ của cô  cào lên kính, phát  âm thanh chói tai.
" thích trời âm u, thích mưa."
Ánh mắt cô  dừng   chiếc máy ảnh đeo chéo vai của họa sĩ: "Nhân lúc thời tiết  thế , chụp cho  vài tấm ảnh ."
Người họa sĩ mặt tái mét, vội lắc đầu, ruột gan quặn thắt vì nhịn tiểu.
Người phụ nữ nheo mắt , lộ  vẻ nguy hiểm.
Hàn Đông vội can thiệp: "Cô gái xinh , cô đừng vội. Để  khuyên  ."
Người phụ nữ bưng khay thức ăn, bước  khỏi nhà hàng,  ở khu ghế ngoài trời, ngẩng mặt tận hưởng đám mây đen.
Ngay  khi cô  rời khỏi, Hàn Đông  bật dậy,   với vẻ mặt rạng rỡ: "Đây là cơ hội  để lấy  mảnh ghép thứ tư."
Lâm Chiêu Nguyệt cau mày: "Ý  là ?"
Hàn Đông hớn hở: "Mọi    Cutscene ?"
Người họa sĩ lên tiếng: "Cảnh phim xen kẽ trong game? Thường là những cốt truyện bắt buộc  đoạn phim cố định?"
Hàn Đông gật đầu, giải thích: " , mảnh ghép thứ tư chính là Cutscene! Để   mảnh ghép , chúng    thành chính xác cảnh tượng  mô tả trong bản vẽ."
"Khoan , chờ một chút."
Nam Lê Xuyên  đến đây, cuối cùng  nhịn  nữa. 
Cái trò chơi c.h.ế.t tiệt ! Anh  bật dậy, hai tay chống mạnh lên bàn, chất vấn: "Ý  là, trong phó bản , chúng   đưa con quái vật   đúng căn phòng trong bản vẽ, bắt cô    bàn trang điểm,  đó tết tóc, thì mảnh ghép thứ tư mới hiện ?"
Sắc mặt Hàn Đông  tối sầm. Không ai thích   từ  xuống, nhưng   vẫn giữ bình tĩnh: "Anh hiểu đúng ."
"Khốn kiếp!!"
Nam Lê Xuyên c.h.ử.i thề: " cái quái gì. Người phụ nữ đó   con ,   thể ngoan ngoãn  lời chúng ?!"
Trần Mặc giữ vai  , ép  xuống: "Anh Nam, bình tĩnh một chút."
Hàn Đông tiếp lời: "Trước đây thì , nhưng bây giờ khác . Cô  chủ động  chụp ảnh, chỉ cần  họa sĩ thuyết phục chụp một bộ ảnh  gương, khả năng thành công là  cao. Dù ,  mẫu cũng cần  theo lời khuyên của nhiếp ảnh gia."
Mọi  đồng loạt   ngoài. Người phụ nữ cũng đang   trong, gương mặt  biến dạng nhưng trong mắt rõ ràng tràn đầy mong đợi.
Cũng  hẳn  thể... 
Ý nghĩ  lóe lên thì tiếng va chạm bát đũa  kéo   trở .
Lâm Chiêu Nguyệt buông đũa xuống, : "Ăn nhanh lên, ăn xong còn việc  ."
Mọi  như bừng tỉnh, vội nuốt hết phần thịt viên trong bát.  đáng tiếc, trong đĩa thịt   vẫn   mảnh ghép nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-tro-choi-xep-hinh/chuong-17.html.]
...
Hơn một giờ , Lâm Chiêu Nguyệt tìm thấy một mảnh ghép trong đống rác  hút lên. Chất liệu của nó giống hệt mảnh ghép ở thế giới thực, chỉ khác màu sắc. Mảnh ở thế giới thực là màu trắng, còn mảnh  in hình hồ bơi xanh biếc.
Hồ nước  khi  dọn dẹp, chất lượng nước  trở nên sạch sẽ, lúc  quả thực  màu xanh biếc như mảnh ghép.
Lâm Chiêu Nguyệt cất mảnh ghép ,  Hàn Đông đang vui mừng bước đến.
"Cô   đồng ý!"
Anh  đưa điếu t.h.u.ố.c cho họa sĩ, dặn: "Lát nữa trông cậy   đấy. Đầu tiên chụp vài tấm quanh hồ bơi,  đó dẫn cô   phòng chụp cảnh trong nhà."
Anh  sắp xếp công việc cho từng . Nhiệm vụ của Lâm Chiêu Nguyệt là dẫn Lâm Tiểu Mãn và Cao Khánh Tình  bố trí căn phòng tương ứng với bản vẽ mà Hàn Đông  tìm thấy.
" nghĩ nên xác định rõ  phận  phụ nữ trong bản vẽ  ," Lâm Chiêu Nguyệt phản đối kế hoạch, lý do  hợp lý: "Chỉ vì giới tính và chiếc sườn xám cô  mặc mà vội vàng khẳng định cô  là  phụ nữ trong bản vẽ. Có  quá hấp tấp ? Cô   đeo vòng bạc  cổ tay,   vết bớt  tai. Những chi tiết     khớp với  phụ nữ trong bản vẽ."
Hàn Đông : "  để ý đến những chi tiết cô ."
Anh    . Khuôn mặt ai nấy đều  biểu cảm gần như tương tự: hồi tưởng, suy tư, nghi ngờ. 
Hàn Đông hỏi  họa sĩ: "Cô Lâm  những điều ,   ấn tượng ?"
Người họa sĩ lắc đầu,  rằng   để ý đến những điều đó. Thậm chí   còn lấy bản vẽ , bày cho   xem.
"Hội họa là nghề của , khả năng quan sát nhạy bén là yêu cầu nghề nghiệp.   tự tin  bản . Có lẽ cô Lâm nhớ nhầm? Đã hơn một ngày trôi qua, trí nhớ sai sót một chút cũng   gì lạ."
 Lâm Chiêu Nguyệt  hề lay chuyển. Cô tin tưởng tuyệt đối  bản ,  cần  bận tâm đến sự tin tưởng của  khác dành cho .
"Nếu  bất đồng,  chúng  sẽ hành động riêng."
Cô  định tranh cãi thêm, liền kéo Lâm Tiểu Mãn rời .
"Khoan , cô Lâm!" Hàn Đông bước tới chặn cô , nhíu mày : "Tình cảnh của Chu Hàng,   đều tận mắt chứng kiến,  thể giả .   kinh nghiệm phá đảo phó bản hai , cô  thể tin  hơn một chút. Hơn nữa, rời nhóm hành động một , ở bất kỳ bộ phim kinh dị nào cũng là hành vi tự tìm cái chết."
Lời  chẳng khác gì dán nhãn "vật hi sinh" lên  cô. Lâm Chiêu Nguyệt khẽ : "Nếu c.h.ế.t bởi quyết định của chính , ít   còn  rõ nguyên nhân. Hơn là để ý chí cá nhân  đám đông thao túng, đến lúc sinh tử chỉ còn  sự hối hận vô tận."
Hàn Đông đang định , Lâm Chiêu Nguyệt  tiếp lời: "Đến giờ,  yêu cầu chủ động nào của bọn chúng là   để hãm hại chúng ? Lễ tân dọn dẹp nấm thì phát điên, tên dọn vệ sinh nửa đêm cung cấp dịch vụ phòng, đầu bếp gọi chúng  ăn là để tìm cơ hội  tay. Người phụ nữa  đột nhiên đòi chụp ảnh, ai mà  cô   ý đồ gì."
Hàn Đông khuyên nhủ: "Mảnh ghép Cutscene vốn luôn  kèm nguy hiểm, nhưng nguy hiểm cũng chính là cơ hội."
Lâm Chiêu Nguyệt thở dài, thấy lý lẽ  thông, bắt đầu  về triết học: "Con   cả đời   bao quyết định đều do kẻ khác sắp đặt. Anh và  trong thế giới trò chơi xếp hình , chẳng qua chỉ là những con rối  cắm đầy kim chỉ,  giật dây mà thôi. Đã sinh  tự chủ, thì ít  c.h.ế.t  do tự chọn. Tránh  ,  Hàn."
Hàn Đông: "..."
Hàn Đông nghẹn lời. Anh  cảm thấy nếu  còn khuyên nữa, những   sẽ phản bội   mất.
 dù  cũng   để Lâm Chiêu Nguyệt . Cô là  chơi sở hữu thiên phú.
Trần Mặc   : "Để họ . Mấy  đàn ông chặn đường hai cô gái trẻ thì còn thể thống gì? Khác gì cưỡng ép ?"
Nam Lê Xuyên khàn giọng : "Anh Trần,  Hàn là vì lợi ích của họ..."
"Anh Nam,  nhận tiền thuê để  việc cho , chứ  bán nhân phẩm cho ."
Nam Lê Xuyên: "..."
Tố chất đầu tiên của một ông chủ là nuốt ngược nước bọt,   im lặng lùi sang một bên.
Trần Mặc nắm chặt tay, xương khớp "rắc rắc" kêu.
"Hôm nay   ở đây,  ai  ngăn cản hai  bọn họ."