Liên Hoa một  nữa lên tiếng, phá tan  bầu  khí ngượng ngùng: "Vừa   đến   nhỉ  ?"
 
Mọi  đồng loạt trừng mắt với trưởng bộ phận.
 
Tại  chị  hậu trường của Vô Thường mà   cho     hả?
 
Liên Hoa  liếc mắt   thể đoán  sự oán hận của  . Cô ho nhẹ một tiếng, tiếp tục: "Mặc dù Vô Thường chỉ là một  mới nhưng mấy ngày gần đây đều thể hiện  , chúng  cùng nâng ly khen thưởng cô  nào."
 
Cũng  thể trách cô , tổng giám đốc lúc nào cũng nhấn mạnh   để chuyện  lan truyền  ngoài. Sao cô  ngờ  tổng giám đốc sẽ xuất hiện ở đây. Chính cô  cũng  dọa đó!
 
Có tổng giám đốc ở đây, bàn công việc thì  khác gì múa rìu qua mắt thợ. Nếu chỉ khen, chắc chắn sẽ  nghĩ là bao che điểm , nhưng nếu chỉ chê...  thì phần thưởng tháng  của bọn họ xong . Cách  nhất là   gì cả, chuyện công việc  , để , để .
 
Vô Thường vô cùng áy náy, cô  bởi vì bản  mang một   liên quan đến mà khiến     tự nhiên. Mục đích chính của buổi liên hoan cũng  đạt . Làm gì  ai  đem hết   của bộ phận  bày  cho thực tập sinh của bộ phận khác xem.
 
Khó khăn lắm bữa tiệc mới kết thúc,  khi chào tạm biệt với  , Vô Thường lập tức kéo  tới một góc, trừng mắt: "Bộ  đói ăn lắm hả?"
 
"Sao?" Tề Tiêu  như  hiểu, thản nhiên  cô.
 
"Cậu còn  mặt mũi thản nhiên  ? Tại    theo   đó,    đây là buổi họp quan trọng của bộ phận  ?"
 
Tề Tiêu cực kì vô tội, nhún vai: "Là trưởng bộ phận Liên Hoa mời  cùng ăn."
 
Vô Thường nhớ  cảnh tượng lúc đó,  khi Tề Tiêu chắn  mặt cô với Trần Hoan, đúng là Liên Hoa chủ động mời   xuống bàn.  mà, trong tình huống đó, mười  thì cả mười  đều sẽ dựa theo lịch sự mà  như Liên Hoa thôi.
 
Được ,  .
 
Vô Thường hít sâu hai , lấy  bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-tinh-va-phai-tong-tai-trong-truyen-thuyet/16.html.]
 
Cô  là nhân viên chính thức của công ty E chấp  gì tên nhóc vẫn còn đang là sinh viên mới  thực tập chứ.
 
"Không  với  nữa,   về."
 
Vô Thường hừ lạnh, xua tay   chỗ để xe. Tề Tiêu vẫn   buông tha, tiếp tục  theo cô.
 
"Chị định tự  xe về ? Vừa ,  thấy chị  uống rượu."
 
"A, đúng ha."
Mập
 
Vô Thường sực nhớ , mặc dù cô  lấy lý do lát nữa còn  tự  xe về để từ chối  nhiều lời mời rượu, nhưng đến ly cuối cùng,  sự mong đợi của  , cô đành  uống một ly.
 
Mặc dù nó sẽ  ảnh hưởng đến việc lái xe của cô, nhưng nhỡ   đường gặp trạm thổi nồng độ cồn,  thì toang .
 
Giờ   ?
 
Tề Tiêu lập tức cho cô lời khuyên: " đưa cô về, coi như cảm ơn cô về bữa ăn."
 
Vô Thường: "..."
 
Bữa ăn  cô cũng ăn miễn phí thôi... nhưng đúng là   ăn bữa  nhờ mặt của cô. Đi xe máy,  thuê  lái xe thuê cũng khó... lựa chọn  nhất lúc , đúng là chỉ  nhờ .
 
Vừa ,   đều  ai  chuyện với  nên  từ đầu đến cuối đều chỉ chăm chú ăn,  động  rượu.
 
Mọi  biểu thị: đùa gì chứ,  cho họ thêm mười lá gan, họ cũng  dám tiến tới chuốc rượu sếp tổng . Bộ mặt thật của sếp tổng,  ai mà  .
 
Vô Thường hoài nghi  : "Cậu  lái xe  đó?"