"Biết."
 
Chỉ là xe máy thôi, ai mà   chứ.
 
Vô Thường cũng tin tưởng , sinh viên bọn họ, ai mà   lái xe máy  chứ!
 
  nhanh, cô  hối hận .
 
Vô Thường tức giận đập mạnh  vai , quát: "Về , về ,   về   hả?"
 
Mập
Tề Tiêu  đầu tiên  hét  tai  lệnh,  kiên nhẫn đáp : "Biết ,  ít thôi."
 
Sao    xe máy còn  gạt  liên tục chứ! Bình thường  đều  ô tô...
 
Hừ, rốt cuộc não   hỏng ở chỗ nào, tại   bỏ đống việc ở nhà, chạy tới chỗ cô  tự mang nhục  ? Đáng chết!
 
Trời đột nhiên nổi gió,  khí mang theo  ẩm chạm  mặt đường tạo nên mùi ngai ngái khó chịu. Vô Thường  quen với mùi hương , là mùi của mưa rào. Cô   yên xe, ngửa mặt  trời, cảm nhận từng cơn gió quật  mặt: "Sắp mưa ."
 
Tề Tiêu từ  đến nay  đường đều  siêu xe, nắng  đến mặt, mưa  đến đầu: "..."
 
Cho nên, tại    chạy tới nơi  chịu khổ?
 
*Lộp bộp* Những hạt mưa đầu tiên nặng nề rơi xuống mái tôn ven đường, vang lên thứ âm thanh kì lạ. Mưa  nặng hạt, chỉ một chốc cũng  thể  ướt .
 
"Dừng xe, xe   áo mưa."
 
Tề Tiêu  cái áo mưa đơn  tay cô,  kiên nhẫn xoa thái dương: "Mau mặc  nhanh ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-tinh-va-phai-tong-tai-trong-truyen-thuyet/17.html.]
"Cậu  ,  mặc ."
 
"Khỏi, cô là phụ nữ, còn  uống rượu, mặc ,  cảm đừng đổ  cho ." Tề Tiêu  kiên nhẫn nhét áo mưa   tay cô, mặc dù giọng  vẫn nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo vài phần bá đạo,  cho  khác từ chối. Trời mưa ngày càng lớn, nếu  nhanh chóng mặc , chắc chắn sẽ  ướt, Vô Thường  tiếp tục đôi co với  nữa, nhanh chân mặc áo mưa.
 
Từ đây về đến nhà cô còn hơn mười phút  xe, cả một đoạn đường mưa to như chút nước, hạt mưa rơi   áo mưa phát  âm thanh lộp bộp   theo nó trượt xuống đất. Không một hạt mưa nào b.ắ.n trực tiếp lên mặt cô, bởi phía  cô, đang   che chắn. Đã bao lâu , mới   chở cô nhỉ?
 
Vô Thường tự lập từ  sớm, năm cấp 2 cô  tự đạp xe  học xa nhà hơn 6 cây , cấp 3 cô  lên tỉnh học, trường học cách nhà hơn hai mươi cây vì , mỗi tuần cô sẽ tự  xe về một . Cô luôn là  cầm tay lái, cho dù phía  lưng  là nam,  là nữ...   cô   , quả thật đếm trong đầu ngón tay. Sau khi lên đại học, cô càng tự lập hơn, ngay cả chuyển trọ  sửa những thứ linh tinh, đều là cô tự  ,  chơi cùng đám bạn, cũng vẫn là cô tự lái xe.
 
Không chỉ những  xung quanh coi cô là đàn ông, ngay cả cô, cũng dần quên mất  là một  phụ nữ, cần  yểu điệu dịu dàng.
 
Mưa lớn, đều  bờ vai rộng của  che chắn, tâm trạng của cô đột nhiên trùng xuống.
 
Hóa , bản  cô, cũng  mạnh mẽ như cô tưởng.
 
"Này, ,  thẳng  rẽ?"
 
Đỉnh đầu đột nhiên vọng tới âm thanh thiếu kiên nhẫn của Tề Tiêu. Thứ âm thanh lành lạnh trầm thấp , dễ dàng kéo cô  khỏi dòng suy nghĩ. Vô Thường hít một  dài, chỉnh  cảm xúc của , đáp : "Đi thẳng."
 
"Ngay cả đường về nhà cô cũng  nhớ ? Hỏi mãi  trả lời."
 
"Xin ,    mất tập trung."
 
"Cô cậy   áo mưa nên  bình thản nhỉ?"
 
Vô Thường  chút cạn lời,  cô   sự bất mãn bên trong giọng  bình thản của  nhỉ? Cô áy náy: "Xin  nha, quên mất là    áo mưa."
 
Tề Tiêu: "..."
 
Nữ nhân đáng chết, dám chê  . Uổng công  chịu khổ đưa  về, đáng  nên để cô  tự  về mới .