"Ít nhất cũng  trang trọng một chút, tạo cho  phỏng vấn cảm giác  tôn trọng." Vô Thường mang  bộ kinh nghiệm đúc rút mấy tháng nay của , truyền tải hết cho  .
 
" mặc như , cô cảm thấy   tôn trọng?"
 
Mập
Vô Thường: "..."
 
Nói  nhỉ, bởi vì chú em , nên cô cũng  cảm thấy   khinh thường lắm. Huống hồ, bộ đồ  đang mặc đúng là  tệ, chỉ là  phù hợp với việc phỏng vấn xin việc mà thôi.
 
"Cô cảm thấy cô mặc như thế là đang tôn trọng ?"
 
"..." Có chỗ nào  tôn trọng ? Đây là bộ đồ đắt nhất trong tủ đồ của cô đó. Phải  thời điểm mua bộ đồ , cô   thắt ruột thắt gan, chỉ vì   trang phục phù hợp với môi trường công sở.
 
"Cô   bộ đồ  đang mặc trị giá bao nhiêu ?"
 
"Thì... một triệu." Thật  cô chỉ định đoán vài trăm thôi, đằng nào  cũng chỉ là một sinh viên, đến bữa ăn còn   tiền trả.   thái độ khinh khỉnh của , cô  lo sợ, nhỡ  đoán ít quá,    qua mặt thì   ?
 
"Một triệu?" Tề Tiêu khinh bỉ  cô, quả nhiên, não của nữ nhân  chỉ  đến . Cô  thật sự coi  là kẻ nghèo? Ngay cả  tài khoản  cho  cũng sai. Đáng chết.
 
Hắn liếc mắt, phát hiện một đám  đang nhanh chân tiến tới đây, lập tức nhướn mày: "Cô xuống đây  gì?"
 
"A, quên mất. Trưởng phòng nhờ   mua cà phê."
 
"Còn  mau ." Đợi đến lúc  mắng,  còn   sẽ trở thành mục tiêu  cô chửi rủa  ?
 
Được  nhắc, cô  rảnh mà quan tâm đến  nữa, dù  cô cũng   hết những gì   cho  . Cô nhanh chân chạy , còn  quên xua xua tay với : "Nhớ nha,    phỏng vấn,  chăm chút bản  thật  đó."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-tinh-va-phai-tong-tai-trong-truyen-thuyet/5.html.]
"Nhiều lời." Tề Tiêu hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhịn   cong lên.
 
"Tổng giám đốc Tề,    đại giá quang lâm, nên  đón  từ xa, mong  thông cảm."
 
"Cô  là ai?"
 
Giám đốc Lưu nghệt mặt: "Hả? Ai cơ?"
 
Người bên cạnh ông  lập tức ghé tai ông,  điều gì đó. Tề Tiêu vô cùng kiên nhẫn, để hai  bọn họ   mặt  trao đổi.
 
"À,     chuyện với , chỉ là một thực tập sinh mới đến  ở chỗ  mà thôi. Cô  chọc gì đến  ? Xin  tổng giám đốc Tề,  đừng chấp nhặt với cô , chỉ là một thực tập sinh, mới tới  việc  lâu,   hiểu  mà thôi."
 
"Ừ."  là   hiểu , ngay cả  là ai cũng  , còn dám khinh thường , tội đáng muôn chết.
 
"À thì... nếu như   thích cô ,   thể lập tức sa thải,  để cô   chướng mắt ."
 
Tề Tiêu lạnh nhạt : "Không  nguyên nhân   đuổi ? Giám đốc Lưu, phong cách quản lý của ông thật đặc biệt."
 
Giám đốc Lưu: "..."
 
Là ? Rốt cuộc nữ nhân   trêu chọc    ? Rồi ý của   là đuổi   đuổi? Ông    chỉ vì một thực tập sinh nhỏ nhoi mà kết thù với Tề Tiêu mà thôi. Rốt cuộc ông  sai ở chỗ nào?
 
"Được ,  thôi." Đôi mắt phượng như  như  khẽ liếc về hướng Vô Thường  biến mất,   về phía đám  giám đốc Lưu, mất hứng hừ lạnh một tiếng.
 
Giám đốc Lưu: "..."
 
Được , ông  hiểu , ông  đáng lẽ  nên xuất hiện. Người khiến   mất hứng, thật trùng hợp, chính là ông .