"Vô Thường, Vô Thường, đợi chị một lát."
 
Cô còn đang hậm hực vì đột nhiên mất  một công việc , tương lai mù mịt rời khỏi công ty. Ai ngờ chân chỉ  bước  đến cổng,  lưng   thấy tiếng gọi quen thuộc. Còn ai ngoài chị Kim Giang, trưởng phòng nơi cô  thực tập sinh nữa. Luyến tiếc cô  đúng ? Muốn mời cô  trở   việc đúng ?
 
Vô Thường lập tức vui vẻ mỉm : "Có chuyện gì  chị?"
 
"Chị  hỏi em là em  tìm  việc   thế ? Chỗ chị quen trùng hợp đang tuyển nhân sự, nếu em   việc , chị  thể hỗ trợ em. Chị  việc trực tiếp với em, chị là  hiểu rõ hơn ai hết năng lực của em, công ty  thể hợp tác tiếp với em chị cũng  tiếc. Công việc , coi như là quà tặng em."
 
Vô Thường: "..."
 
Dõi theo bóng lưng rời  của cô, Kim Giang thần bí lôi điện thoại , gửi  một tin nhắn [Nhiệm vụ  thành.]
Mập
 
Thời điểm nhận  thông báo  nhận  , cô vẫn  thể tin. Trời ơi, cô  nhận   nhân viên chính thức của công ty E, là công ty E đó, công ty sở hữu sàn chứng khoán nhộn nhịp nhất cả nước thời điểm hiện tại. Công ty kinh doanh đủ  lĩnh vực, mà lĩnh vực nào cũng  trong bảng xếp hạng của cả nước. Nghe  năm , công ty còn vươn xa cánh tay, trở thành công ty xuất khẩu sản phẩm  nước ngoài đạt lợi nhuận cao nhất cả nước nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-tinh-va-phai-tong-tai-trong-truyen-thuyet/7.html.]
 
Quả nhiên ông trời  mắt, một   bụng, lương thiện như cô, xứng đáng   ở một công ty  hơn.
 
Vô Thường vui đến mức ngay cả  mơ cũng  ngậm  miệng. Nửa đêm tỉnh dậy lau nước miếng   bao nhiêu .
 
Ngày đầu tiên  , Vô Thường  khỏi choáng ngợp  sự hùng vĩ, sa hoa của trụ sở công ty. Không hổ là công ty lớn nhất cả nước, tòa nhà cũng thật cao. Trước đây, mỗi   ngang qua nơi , cô đều chỉ dám ao ước,  ngờ  một ngày cô  thể chính thức bước  nơi   việc, còn với  phận là nhân viên chính thức nữa chứ! Nhìn những tấm kính bao xung quanh tòa nhà,    đại sảnh sáng bóng, cô nhịn   cảm thán trong lòng.
 
Tuy nhiên, cô   nhiều thời gian để cảm thán bởi vì... cô sắp muộn  . Ngày đầu tiên    đến muộn, cô sẽ  cho  danh sách đen mất.
 
Vô Thường ba chân bốn cẳng cúi đầu chào bảo vệ, gặp bất kì ai cô cũng nhanh nhẹn chào hỏi , còn  quên giới thiệu  phận nhân viên mới của , vô cùng tự hào. Những  ở nơi  cũng  nhiệt tình, mặc dù  từng gặp cô bao giờ nhưng thái độ đối với cô  ,  ngại phiền mà đáp  cô vài câu. Cô  ở một nơi thế  sẽ   nhiều thang máy, nhưng đây là  đầu tiên cô tới nơi ,  thông thuộc đường , chỉ  thể dựa  hướng dẫn của  tuyển dụng phụ trách quản lý cô,  tới thang máy gần sảnh chính nhất.
 
Hiện tại đang là giờ cao điểm, thang máy vô cùng nhiều   chờ. Vô Thường nhẩm tính một lượt, đến cô, ít nhất cũng  hơn 20 phút nữa. Sắp muộn , sắp muộn , là nhân viên mới, cô  thể đến muộn .
 
Trong lúc     , tầm mắt của cô lập tức dừng   một cái thang máy khác. Thang máy  tách biệt với hai cái thang máy đông  , còn   ai  chờ. Từ nãy đến giờ, cô đều thấy nó tối đen, vốn còn tưởng là do thang máy đang bảo trì nên   ai sử dụng,  ngờ, nó  đột nhiên hoạt động. Bảng điện tử cho thấy, nó đang ở  hầm gửi xe.