*Ting* Một tiếng, cửa thang máy một  nữa mở , đám  phía  lưng Tề Tiêu  hẹn mà cùng lúc nhấc chân rời . Trước khi cửa thang máy đóng , thư ký Nguyên  kịp gửi cho  một ánh mắt.
 
Tề Tiêu  như   thấy, liếc mắt hỏi cô: "Muốn lên tầng bao nhiêu? Không  tự ấn ?"
 
Vô Thường: "..."
 
Cái thằng nhóc miệng cứng đáng ghét .
 
"Em trai, dù gì thì em cũng nhỏ tuổi hơn chị đây,  chuyện nên  chút kính ngữ . Mặc dù ở công ty , em trai    chị vài ngày nhưng chị đây  kinh nghiệm  việc  đó , nếu em  gì  hỏi,  thể hỏi chị." Vô Thường tự hào vỗ ngực.
 
"Tầng mấy?"
 
"Chờ chút." Vô Thường lập tức rút điện thoại ,   hướng dẫn nhận việc: "21. Tầng 21."
 
Tề Tiêu: "..."
 
"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, mày đang âm thầm đánh giá chị mày đấy hả? Không  chị mày chỉ kích động quá nên mới quên thông tin thôi ?"
 
"Cô chỗ nào  thấy  âm thầm đánh giá cô?" Hắn rõ ràng là quang minh chính đại đánh giá, ánh mắt của  còn  đủ trắng trợn ?
 
Vô Thường: "..."
 
Bình tĩnh, là một cử nhân  bụng, cô  nên chấp nhặt tên nhóc vẫn còn là sinh viên   trường.
 
"Mà ,    chính thức  mà em vẫn mặc quần áo tùy tiện thế? Không ai  gì em ?"
 
"Không." Hắn là   đầu công ty ,    bọn họ thì thôi,  gì  ai dám động đến , đừng  là cách ăn mặc, ngay cả  nhiều hơn một cái cũng đủ khiến  rơi  danh sách đen của công ty .
Mập
 
Người  thể  chuyện với  như thế  ở công ty, cũng chỉ  một  cô .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-tinh-va-phai-tong-tai-trong-truyen-thuyet/9.html.]
"Chắc do em mới   nên  ai nhắc nhở đó, chị chỉ   cho em thôi,     nhớ ăn mặc cẩn thận. À đúng , em  ở tầng mấy thế? Bộ phận nào ?"
 
"Tầng 32."
 
"Tầng 32 hả, tầng 32 là của bộ phận nào ?"
 
*Ting*
 
Thang máy phát  âm thanh  nữa, cửa thang máy mở  ở tầng thứ 21. Một đường thuận lợi  tới nơi   đến, Vô Thường đành  vẫy tay chào tạm biệt Tề Tiêu: "Tới tầng của chị ,   nhé."
 
"Hừm, còn   ai lớn tuổi hơn ai ."
 
"Hả?" Vô Thường loáng thoáng     câu gì đó nhưng bởi vì    nhỏ, cô  đang nghĩ đến vấn đề chào hỏi   ở phòng  việc mới thế nào nên   rõ lời  . Có điều, cô cũng  chờ   nhắc   nữa, cửa thang máy  khép chặt. Con   bảng điện tử dần dần tăng lên.
 
Tầng  32. Tầng  32 ?
 
Khoan , hình như   cô   bảng điều khiển, tầng 32 là tầng cao nhất nhỉ?
 
Thằng nhóc đó  ở tầng cao nhất?
 
Vô Thường  tin,  chằm chằm con   đổi  bảng điều khiển. Thang máy chạy một mạch lên tầng 32  dừng .
 
Không thể, thằng nhóc đó bịp cô đúng ? Nó giả vờ  lên tầng 32,  đó mới  xuống tầng  việc thật sự của nó nhỉ?
 
Vô Thường  chằm chằm  con  32  bảng điều khiển, chờ đến tận khi con  đó biến mất, bảng điện tử tối sầm, thang máy rơi  trạng thái nghỉ, cô vẫn  tin  mắt . Thằng nhóc đó chỉ là sinh viên,   thể xin  công việc  tầng cao nhất của công ty E chứ? Không, chắc chắn là cô nhớ nhầm, tòa nhà  chắc chắn cao hơn 32 tầng.
 
Để kiểm chứng cho suy nghĩ của , cô ấn nút gọi thang máy.
 
Vô Thường: "..."
 
Xong , thật sự là 32 tầng? Thằng nhóc đó? Nó còn  thể  trợ lý cho nhân viên cấp cao của công ty E? Vừa xin việc    trợ lý cho nhân viên cấp cao? Rốt cuộc nó quỵt tiền phở  cái gì?