Cảnh tượng Lâm An Á tự sát như ác quỷ, cứ liên tục hiện lên trong đầu.
Cảnh Kiều cố gắng quên nhưng thứ đều vô ích, căn bản là thể quên .
Hai ngày nay, Lâm An Á càng thường xuyên gọi điện thoại đến, hỏi cô, Ngôn Thâm đến ? Cô sợ hãi, ngủ , hoặc là hầu cứ chế giễu cô .
Có lúc, một ngày sẽ gọi đến một cuộc, đối với cô mà , căn bản chính là tra tấn tinh thần, khó chịu.
An An là con gái nhưng cũng là cô mang thai mười tháng sinh , càng là con gái của cô.
Cô nợ Lâm An Á một , thể hại cô thứ hai, nếu , cả đời , cô sẽ giải thoát.
Bây giờ, cô chỉ sống bình yên.
Một lát , Cảnh Kiều lên tiếng; "Cứ cầu về cầu, đường về đường ."
Ánh mắt tối sầm , bước nặng nề, tiến đến gần cô; "Em nữa!"
"Anh rõ ràng , em cần nhắc , Cận Ngôn Thâm."
Yết hầu lăn lên lộn xuống, đôi môi mỏng của Cận Ngôn Thâm khẽ , hai tay nắm chặt lấy cánh tay cô, dùng nhiều sức, vì đau, cô nhíu mày nhưng lên tiếng.
"Được, , thì, cứ theo ý em mà ! Lần , sẽ thật."
Nói xong, giọng điệu khôi phục sự lạnh lùng, tàn nhẫn như lúc mới quen .
Dứt lời, đẩy cửa , sải bước ngoài.
Chậm rãi, Cảnh Kiều thụp xuống đất, đau nhói ở tim, giống như xé rách, giống như thứ gì đó sắc nhọn cứa qua.
Cô , là thật !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1023.html.]
Mê Truyện Dịch
An An chạy , tay nhỏ cầm theo túi ni lông; "Tiểu Kiều, ba đưa thuốc cho ."
Ngẩn , đưa tay nhận lấy, Cảnh Kiều nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Mẹ và ba cãi ?" An An sờ đầu, buồn rầu; "Hôm qua còn thấy hai mà."
Cảnh Kiều miễn cưỡng kéo khóe miệng, vô lực.
Quả nhiên nửa tháng trôi qua, từ ngày Cận Ngôn Thâm rời hôm đó, Cảnh Kiều còn thấy nữa, cho dù thấy, cũng chỉ là tivi.
Cứ đến thứ bảy và chủ nhật, đều thư ký đến đón An An, còn lộ mặt nữa.
Sau khi An An về, cũng còn bất cứ chuyện gì về nữa, chỉ chơi vui, cũng ăn nhiều đồ ăn, những thứ khác nữa.
Tưới hoa, Cảnh Kiều ngẩn , đúng, A thị lớn nhưng gặp một thì đúng là thể .
Anh quả thực , !
Người đưa là cô, cũng , tại cô còn buồn bã như ?
Thở dài một , Cảnh Kiều bê hoa về chung cư, trong lòng thầm nghĩ, cứ sống như , đau ngứa, thăng trầm và áy náy.
Bà Lý hàng xóm ngang qua, thấy cô, tươi ; "Tiểu Kiều, phơi hoa ?"
Cô tâm trạng gì, khẽ đáp một tiếng, chút miễn cưỡng.
"Nói cho cô một chuyện, cháu trai từ nước ngoài về , , tuổi tác lớn hơn cô, hẹn một thời gian, gặp mặt ."
Cảnh Kiều gặp, cũng tâm tư , thời gian thể và tinh thần đều mệt mỏi, cô suy nghĩ nên từ chối thế nào cho khéo.