Cận Ngôn Thâm trả lời cô một cách ngắn gọn: "Hôm nay, bước khỏi phòng một bước nào..."
Cảnh Kiều sửng sốt, khỏi phòng, chẳng lẽ cô c.h.ế.t ngạt ở đây ?
cô dám phản kháng lời , nghĩ đến quần áo của vẫn còn để trong phòng tắm, cô liền đến phòng tắm xổm xuống giặt quần áo, cô nghĩ, Cận Ngôn Thâm bận trăm công nghìn việc, chắc chắn sẽ ở trong phòng cả ngày.
Nhanh chóng ngoài... Nhanh chóng ngoài... Nhanh chóng ngoài...
Cảnh Kiều lặp lặp trong lòng, cầu nguyện, đợi khi giặt xong quần áo lấy , vẫn đang nghiêng ghế mát xa duyệt tài liệu, ý định ngoài, ban công của phòng thông với hồ nước, quần áo cô phơi ban công.
Thật , cô sợ tiếp xúc với Cận Ngôn Thâm, khí chất của đàn ông mạnh mẽ, thở quanh lạnh lùng và cao quý, cộng thêm tuổi tác của hai chênh lệch mười ba tuổi, đàn ông trưởng thành và nữ sinh ngây thơ, đúng là sẽ cái gọi là thế hệ khác biệt.
Huống hồ, ở giữa còn một An Á, hòa thuận vui vẻ, căn bản là thể!
Ngẩng đầu lên, Cận Ngôn Thâm liếc mắt một cái là thấy chiếc quần lót ren đen đang bay trong trung, thẳng tắp đối diện với ánh mắt của , lưỡi l.i.ế.m môi mỏng, thể tưởng tượng hình trắng trẻo đầy đặn của cô trói trong chiếc quần lót ren đen, thứ t.ì.n.h d.ụ.c thuần khiết c.h.ế.t đó.
Theo ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt của , khuôn mặt của Cảnh Kiều lập tức đỏ bừng, đỏ rực như sắp chảy máu, ba bước thành hai bước, nhanh chóng chạy tới, kéo chiếc quần lót xuống nắm trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-103.html.]
"Cất gì?" Ánh mắt Cận Ngôn Thâm hề nhúc nhích, vẻ mặt thâm trầm khó lường, giọng trầm khàn: "Nắm trong tay cô thể nó khô ?"
"Không thể khô nhưng thể ủ ấm..." Cảnh Kiều nắm chặt chiếc quần lót hơn, hiếm khi cô lớn gan hơn một chút, chút ngang ngược: "Hơn nữa đây là đồ của , phơi!"
"Cô phơi, phơi?" Nhìn thẳng cô, Cận Ngôn Thâm dùng những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi cô từng chữ từng câu: "Trả lời một câu, cô đến, cô tự đến? Bất kỳ lựa chọn nào trong hai lựa chọn , đều thể đáp ứng cô, cho , cô lựa chọn nào?"
Cảnh Kiều hỏi đến nỗi tim đập thình thịch, đúng lúc chuông cửa reo lên, cô nhanh chóng nhét chiếc quần lót góc: " mở cửa."
Cửa phòng mở , cô sửng sốt, Cận Thủy Mặc ở ngoài phòng cũng sửng sốt, đó đôi mắt đào hoa híp dán chặt xương quai xanh chiếc áo sơ mi của cô, chằm chằm chớp mắt, hồi lâu vẫn nhúc nhích...
Người đầu tiên lấy tinh thần là Cảnh Kiều, chuyện xảy hôm qua vẫn còn rõ ràng, cô lạnh mặt, bỏ , để ý đến Cận Thủy Mặc...
Cô là để bụng nhưng đối với Cận Thủy Mặc trẻ con đến cực điểm thì cô thực sự thể rộng lượng , những chuyện xảy trưa hôm qua vẫn còn rõ mồn một mắt.
Cận Thủy Mặc theo phòng, tiện tay đóng cửa , thấy cả đang việc, mang theo ý nịnh nọt rõ ràng: "Anh cả."
Mê Truyện Dịch
"Giải thích..." Ánh mắt thẳng, Cận Ngôn Thâm hề để trò, cây bút trong lòng bàn tay gõ lên bàn, vang lên từng tiếng, giọng điệu nghiêm khắc.