Cận Thủy Mặc chỉ một cảnh buổi chiều, xong sớm, về phòng khách sạn mà đến biệt thự bên hồ, bước phòng khách gọi liên tục: "Anh cả, cả..."
"Ừ?" Cận Ngôn Thâm đồ ở nhà, mặt bày máy tính, đang lướt web, xem trang web.
"Nghe Thanh Thủy Viên nhà hàng mặt nước, tối nay khai trương, cùng em ăn nhé?" Làm nũng với cả, Cận Thủy Mặc lười biếng dài ghế sofa: "Một ăn thì cô đơn buồn, giống như một bà cô !"
Mê Truyện Dịch
Cận Ngôn Thâm dậy, khoác áo khoác đen lên tay, vẻ trai lười biếng, kéo môi mỏng: "Không hôn thê , thể ăn cùng cô ..."
"Ai?" Cận Thủy Mặc đầu tiên là sửng sốt, khi phản ứng thì vẻ mặt chán ghét: "Hôn nhân chính là nấm mồ, em sớm bước nấm mồ như , còn sống thêm vài năm nữa!"
...
Kết thúc buổi chụp, phòng đạo cụ lộn xộn, Cảnh Kiều xổm đất dọn dẹp xong, chuẩn về phòng khách sạn lấy vali đến biệt thự.
Vừa bước khỏi phòng đạo cụ, một đàn ông mặc áo len trắng tới, ôn hòa tuấn tú, thấy Cảnh Kiều, dừng bước, nhẹ giọng : "Cô là Cảnh Kiều?"
Gật đầu, Cảnh Kiều ngạc nhiên : "Anh là?"
"Hàn Lăng Phong, sáng nay cô cứu ." Anh khẽ nhếch khóe miệng, nụ ấm áp: "Có thể phiền cô vài phút, đến ở rừng trúc ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-115.html.]
Có lẽ nụ ấm áp như gió của mê hoặc, Cảnh Kiều ngây ngốc gật đầu, đến khi phản ứng thì ghế đá trong rừng trúc, đối diện là Hàn Lăng Phong: "Nhanh như nhận ?"
"Anh so với sáng nay quả thực khác một trời một vực, đúng là chút nhận ." Cảnh Kiều thật: "Sáng nay ngâm nước đến tím tái xanh xao như ma, bây giờ khá trai." Hàn Lăng Phong mỉm , trêu chọc: "Cảm ơn cô bây giờ vẫn giống như ma, đến đây là để cảm ơn cô, nếu cô liều cứu thì bây giờ e rằng thực sự trở thành ma ."
Bầu khí hòa thuận, thể thấy là một đàn ông tính, Cảnh Kiều nhếch môi , cảm thấy hợp với , trò chuyện vui vẻ: "Anh trai như , Diêm Vương chắc chắn nỡ để quỷ nước."
"Có thể ..." Hàn Lăng Phong mày mắt ôn hòa: "Cô cứu , cảm kích, cho nên nếu cô gặp khó khăn, thể với , nhất định sẽ hết sức giúp đỡ."
Đồng tử khẽ động, tim Cảnh Kiều đập thình thịch, hỏi một câu: "Anh nhiều tiền ?"
Rõ ràng ngờ cô sẽ hỏi như , Hàn Lăng Phong nhướng mày, suy nghĩ một chút, trả lời: "Nên coi là tiền."
" Trước đó báo đáp ? Vừa hiện tại thiếu hai mươi vạn..." Cắn răng, nhẫn tâm, Cảnh Kiều mặt dày yêu cầu, cảm thấy một chuyện đại sự nhưng thực sự hổ!
Trong chốc lát, bầu khí yên tĩnh, tiếng hít thở nhẹ nhàng, tiếng chim hót, còn tiếng gió nhẹ thổi qua cành cây phát tiếng xào xạc, ngoài còn một tiếng động nào nữa.
Trên con đường rải sỏi rừng trúc, hai bóng thon dài dừng bước, xuyên qua những tán lá tre lay động, rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai .
Cận Thủy Mặc nghiến răng, sắc mặt đen sì, giống như vợ ngoại tình, trong nháy mắt, vô cùng thất vọng về Cảnh Kiều, ngờ cô là loại phụ nữ như !