"Sự thật?" Cận Ngôn Thâm cong môi mỏng, nở một nụ lạnh nhạt, khẽ : "Là đưa cô trại tạm giam, là chính cô , cần nhắc cho cô ?"
Cảnh Kiều cúi đầu, trong nháy mắt nên lời, thể phản bác.
Thật là chính cô trại tạm giam, mặc dù là nhất thời bốc đồng nhưng lời chính là cô , chỉ đáp ứng cô mà thôi.
"Không nữa ? Không nãy còn hùng hồn lắm , giờ thành câm ?"
Cận Ngôn Thâm lạnh lùng, dùng bật lửa châm một điếu thuốc, kẹp môi mỏng: "Mất lớp màng đó, vẫn thể khôi phục, ?"
"Không !" Móng tay nhọn của Cảnh Kiều từ từ cắm thịt, trái tim tổn thương gì cứu vãn .
"Từ chối thì đừng hối hận, sẽ cho cô cơ hội thứ hai!" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt tàn thuốc, Cận Ngôn Thâm cô sâu xa.
Không gì, cũng để ý đến nữa, Cảnh Kiều đầu, ngoài cửa sổ.
Lúc , quản lý nữ của nhà hàng dẫn theo nữ phục vụ dọn bữa ăn, một ít cháo loãng nhưng nóng hổi, còn các món ăn nhẹ tinh tế, những chiếc bánh bao hấp thơm phức...
"Thưa quý khách, quý khách còn cần gì ạ?" Vẫn giữ nụ nhất, quyến rũ nhất, quản lý nhà hàng khẽ hỏi.
Ghét nhất là lúc ăn uống mà ở bên cạnh lải nhải, phiền, Cận Ngôn Thâm rút một xấp tiền trực tiếp đưa cho cô tiền boa, phẩy tay, bảo cô ngoài.
Quản lý nữ mừng thầm, đàn ông tướng mạo quyến rũ, dáng cao lớn, tiền boa cho hào phóng như , chắc chắn xuất tầm thường, mê quá!
Ra khỏi phòng riêng, quản lý nữ tình cờ thấy đàn ông khiến cô mê mẩn tivi, tên là - Cận Ngôn Thâm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-137.html.]
Cô lấy điện thoại , lên mạng, gõ cái tên tao nhã đó ô tìm kiếm của Baidu, khi xem phần giới thiệu về nhân vật, cô càng mê mệt thôi!
Trong phòng...
Mùi thơm của bữa tối lan tỏa, Cảnh Kiều vốn đói bụng, lúc ngửi thấy mùi thơm như , chút chịu nổi.
Dập tắt điếu thuốc, Cận Ngôn Thâm cầm khăn khử trùng lau những ngón tay thon dài, đôi môi mỏng khẽ nhả , vô tình lạnh lùng.
"Những thứ mặt cô, ăn xong thì nhưng của trại tạm giam đợi , hy vọng cô đừng để họ đợi lâu quá..."
Mê Truyện Dịch
Dù cũng sắp trại tạm giam, bữa tối ăn cũng là lãng phí, vẫn nên ăn no bụng , đến trại tạm giam, còn đến bao giờ mới ăn bữa tiếp theo.
"Bữa ăn cuối cùng khi chết..."
Cảnh Kiều nhẹ nhàng một câu, nhắm mắt , che giấu hết nỗi buồn và đau khổ trong mắt, đến khi mở mắt khôi phục vẻ thanh thản, bình tĩnh nhàn nhạt, bất kỳ cảm xúc nào.
Cận Ngôn Thâm thấy tiếng thì thầm nhỏ nhẹ đó, cô, nhíu mày nhưng chút thích thú.
An An im lặng, Cảnh Kiều từ từ nhai nuốt, cháo loãng ngon miệng, khiến cổ họng đau rát vì sốt của cô cũng giảm bớt.
Ăn một lúc, cô đột nhiên nghĩ đến mất, còn cha nhốt trong tù, bây giờ ngay cả cô cũng sắp nhốt tù .
Nghĩ kỹ , gia đình cô quả thực bi thảm nhưng còn cách nào khác, đây chính là mệnh, sẽ ai thương xót cô, giúp đỡ cô...