Không hai lời, Trần Thiến quẹt thẻ, bảo nhân viên phục vụ gói váy , Cảnh Kiều khỏi phòng đồ nhất quyết chịu, trả váy, lấy, cũng , cô cảm thấy đáng.
"Váy chắc chắn là trả , nếu thực sự mặc thì cứ vứt ! chỉ khác bắt nạt , chẳng lẽ ý đồ gì ? Hơn nữa, là vợ của Cận Ngôn Thâm, chỉ cần ngẩng cao đầu bước , ai dám nghi ngờ là hàng giả?"
Trần Thiến thực sự tức giận, sắc mặt đổi.
"Mình thấy như , thực sự ." Cảnh Kiều ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Thôi bỏ , coi như tự đa tình, ăn no rửng mỡ việc gì , cứ vứt là ." Nói xong, Trần Thiến trực tiếp thẳng về phía , ngoảnh đầu .
"Ai..." Thở dài một tiếng, Cảnh Kiều nhanh chân chạy tới, cúi đầu, ngón tay trắng nõn nắm lấy cổ tay cô , vẻ mặt như một vợ nhỏ: " , sai , thực sự sai ..."
Trần Thiến nóng tính, Cảnh Kiều bất lực đành khuyên can, hết lời ý , đồng thời đảm bảo đảm bảo rằng sẽ mặc váy, cuối cùng mới khiến cô nguôi giận.
Ừm, khi nguôi giận, Trần Thiến đà lấn tới, kéo cô trang điểm, trang điểm nhẹ.
Đợi đến khi giày vò xong xuôi trở về Thanh Thủy Viên, là bốn giờ chiều, năm giờ đến nhà Cận Trạch, chỉ còn một tiếng nữa.
Tóc buộc tùy ý thành đuôi ngựa, Cảnh Kiều cắn môi, chăm chú chằm chằm chiếc váy đỏ giường, do dự quyết.
Mười phút , cô nhắm mắt , hạ quyết tâm, thôi, mặc , nếu Trần Thiến chắc chắn sẽ tức điên lên, sẽ tuyệt giao với cô.
Vừa mới xong quần áo thì thấy tiếng còi xe ở lầu, Cảnh Kiều sợ đến mức run lên, chắc chắn là Cận Ngôn Thâm về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-143.html.]
Mê Truyện Dịch
Không dám chậm trễ nữa, cô xách váy, hổ ngượng ngùng khỏi phòng, xuống lầu.
Cảnh Kiều đến chỗ rẽ cầu thang thì Cận Ngôn Thâm và Cận Thủy Mặc cũng bước biệt thự, ba đối diện , ánh mắt giao .
Chiếc váy dài tao nhã, động lòng , phần eo may nhỏ, đường cong uyển chuyển phác họa , đôi vai trắng nõn tròn trịa để trần, mang theo chút gợi cảm ẩn ẩn, làn da của Cảnh Kiều vốn trắng, sự tôn lên của chiếc váy đỏ rượu, càng trở nên tươi tắn trắng trẻo.
Theo từng bước của cô, lớp vải mỏng bay bay, sống động mang theo chút tiên khí, tóc dán môi, Cảnh Kiều thấy ngứa, ngón tay vuốt lên khóe môi, vuốt sợi tóc kẹp , đầu ngón tay nhẹ nhàng, như sự hoạt bát của một chú tiên.
Cô , như một nữ thần Hy Lạp mặc váy đỏ.
Đôi mắt Cận Ngôn Thâm sâu thẳm, gợn sóng sâu thẳm, cô chằm chằm.
Còn Cận Thủy Mặc đang uống nước, cảnh tượng kích thích đến mức nhịn , phì một tiếng, phun hết nước trong miệng ngoài.
Cô ... cô ... vẫn là phụ nữ ngốc nghếch đó ?
Quay , Cận Ngôn Thâm ném chìa khóa xe cho Cận Thủy Mặc, giọng trầm thấp, lệnh: "Ra lấy thuốc trong xe."
"Ồ..." Trả lời một cách ngây ngốc, Cận Thủy Mặc vẫn còn ngơ ngác, phía bên ngoài biệt thự, chằm chằm Cảnh Kiều, kết quả là chú ý, đ.â.m thẳng cánh cửa, lập tức kêu lên đau đớn.
Đi, còn lắc đầu, từng thấy phụ nữ , những phụ nữ lên giường với còn nhiều vô kể, đếm xuể, thể một phụ nữ ngốc nghếch cho choáng váng đầu óc chứ?