Lần đầu tiên, Cảnh Kiều cảm thấy vòng tay của một đàn ông ấm áp và an đến , chịu đựng lâu như , cuối cùng cô cũng bùng nổ.
"Trên ... Tướng quân máu, nó đau lắm, cứ kêu mãi, còn tiêm nữa, cứu nó , cứu nó nhanh lên..."
Cô , nước mắt rơi lã chã, mềm mại như nước, giọng mũi nặng nề, cô ngoan ngoãn với .
Cận Ngôn Thâm ghét nhất là phụ nữ , lóc, phiền!
Lúc , trong lòng cảm giác khó chịu đó, hiếm khi kiên nhẫn đáp : "Ừm..."
"Nó thực sự ... máu... bảo vệ cho nó... nhưng sẽ đến, luôn ."
Nghe tai Cảnh Kiều thấy như đang qua loa, cô từ bỏ, ngón tay trắng nõn tròn trịa nắm lấy áo sơ mi của , sốt ruột liên tục.
"Đã bác sĩ thú y khám cho nó ..." Cận Ngôn Thâm giải thích một câu khác thường, đôi mắt khẽ d.a.o động, trong lòng đột nhiên chút mềm mại.
Nghe , Cảnh Kiều mới yên tâm, ngoan ngoãn nép lòng .
Đôi mắt chùng xuống, Cận Ngôn Thâm cúi đầu cô, khuôn mặt trắng trẻo vẫn còn đọng những giọt nước mắt, đáng thương và tủi nhưng còn nữa.
Tướng quân vốn thích gần gũi với khác, đặc biệt là phụ nữ.
Hóa , thể trở nên thiết với cô, là lý do...
Trở phòng, bác sĩ cũng theo, Cận Ngôn Thâm đặt Cảnh Kiều lên giường.
Quần áo lưng là máu, chút kinh hoàng, Cảnh Kiều ngoan ngoãn sấp, phối hợp.
Bác sĩ đưa tay kéo quần áo, mới nhẹ nhàng kéo một cái, Cảnh Kiều nhịn hít một : "Hiss..."
Thấy , bác sĩ sợ đến mức dám động đậy.
Cận Ngôn Thâm liếc : "Ngây đó gì?"
"Thiếu gia, da thịt quần áo và m.á.u đều dính , nếu xé mạnh , chắc chắn cô sẽ đau đến ngất ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-151.html.]
"Không , chịu !" Cảnh Kiều khẽ .
Từ nhỏ đến lớn, cô đều nhẫn nhịn, vì ai chăm sóc nên cô thể chịu đựng thứ.
"Lấy kéo cắt ..." Cận Ngôn Thâm lên tiếng, vài bước, xuống bên giường.
Bác sĩ mắt nhanh tay lẹ, trực tiếp đưa một chiếc kéo, nhận lấy, Cận Ngôn Thâm động đậy, mà bác sĩ.
Nam nữ khác!
Bác sĩ tinh mắt, lập tức phản ứng , đặt tất cả thuốc cần bôi hộp đựng thuốc: "Thiếu gia, đây là thuốc cần bôi."
Sau đó, khỏi phòng.
Cắt quần áo bằng kéo, khuôn mặt Cảnh Kiều tái nhợt như ma, hai tay nắm chặt lấy chăn.
Động tác dứt khoát và gọn gàng, Cận Ngôn Thâm cắt từ lưng đến mông, quần áo thành từng mảnh, da thịt rách, vết thương sâu.
Cảm thấy m.ô.n.g đột nhiên lạnh lẽo, đó tiếp xúc với khí, Cảnh Kiều đỏ mặt, đưa hai tay che .
"Cô che gì ?" Cận Ngôn Thâm lạnh lùng : "Máu thịt be bét, cô nghĩ thể gì? Đường cong tròn trịa là sự nhô cao?"
Ngượng quá! Nghĩ , Cảnh Kiều cũng thấy đúng, dứt khoát giả vờ nữa, buông tay xuống.
Mê Truyện Dịch
"Chịu đựng..." Nói xong, Cận Ngôn Thâm cầm lấy thuốc bột đổ lòng bàn tay, rắc lên vết thương của cô.
Cảm giác ăn mòn dữ dội khiến Cảnh Kiều đau đến toát mồ hôi lạnh, vặn vẹo, đau chịu nổi.
"Có chịu ?"
"Chịu , bôi thuốc sẽ để sẹo." Cảnh Kiều nghiến răng .
"Cô rõ đấy..." Cận Ngôn Thâm khẩy.
Cảnh Kiều gật đầu: "Anh bôi nhanh lên, đau quá."