"Tuyết rơi ." Phó Văn Thần ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: "Iraq nhiều năm tuyết rơi, hiếm, năm nay thể thấy tuyết nhưng thế thì chắc chắn là một trận tuyết lớn."
"Đây là vùng ngoại ô, gần núi, tuyết sẽ càng lớn hơn."
...
Lại b.ắ.n liên tiếp mười phát, thực sự chuẩn, mỗi phát đều khả năng lệch lung tung, chính là b.ắ.n trúng mục tiêu.
Tuyết càng ngày càng lớn, chỉ nửa tiếng , mặt đất tuyết phủ kín.
Mê Truyện Dịch
Cuối cùng khi nào mới là lúc kết thúc đây?
Cảnh Kiều chán nản buông thõng vai, khuôn mặt tím tái vì lạnh, cô phẫn nộ nghĩ, hành vi cầm s.ú.n.g trắng trợn như là vi phạm pháp luật, ai quản chứ?
Cô nên báo cảnh sát ?
Nghĩ một lúc, cô vẫn từ bỏ ý định ngu ngốc và tự sát , bắt đầu tập trung b.ắ.n súng.
Rõ ràng bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, quan trọng nhất là b.ắ.n viên đạn trong cây, đàn ông biến thái c.h.ế.t tiệt mới buông tha cho cô.
Cận Ngôn Thâm cửa sổ sát đất ở tầng hai, thể rõ cảnh khu vườn phía , ánh mắt sâu thẳm xuống thấy cô lười biếng, sắc mặt hài lòng.
Nghĩ ngợi một lát, Cảnh Kiều coi cái cây ngay mặt là khuôn mặt của Cận Ngôn Thâm, càng lâu càng thấy cái cây đó biến thái, méo mó, xí, đại khái phân chia xong vị trí, cô nheo mắt ngắm chuẩn, bắn!
Lần , viên đạn sượt qua cây, chỉ chênh một chút, thực sự chỉ chênh một chút nữa là thể b.ắ.n trúng...
, Cảnh Kiều khích lệ thành công, cô bỗng tràn đầy sức lực!
Lệch trái, lệch , tiến lên, lùi ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-166.html.]
Cuối cùng, vô thử và thất bại, cô thành công!
Nhìn viên đạn b.ắ.n trong cây, một cảm giác tự hào và vui mừng nên lời dâng lên trong lòng Cảnh Kiều, cô hất mày khạc một tiếng, ném khẩu s.ú.n.g cho hầu.
Thu hồi ánh mắt hờ hững, Cận Ngôn Thâm xuống ghế dài, với hầu: "Dẫn cô lên lầu , bảo nhà bếp chuẩn bữa trưa." Người hầu cung kính đáp một tiếng rời .
Ngồi trong phòng khách, uống một ngụm canh gà, giống như một dòng nước ấm chảy qua cơ thể, cô thoải mái thở dài một tiếng, thực sự ấm áp.
Ăn xong, nghĩ đến Cận Ngôn Thâm đang ở trong phòng, Cảnh Kiều lên lầu, ở cùng , bầu khí quá căng thẳng, thoải mái cũng tự nhiên.
Nhìn lớp tuyết dày bên ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên nảy một ý nghĩ - cô nặn tuyết!
...
Cận Ngôn Thâm đang duyệt tài liệu trong phòng thì Phó Văn Thần , thở dài : "Sống với một ông già như , đúng là chẳng thú vui gì nhưng mà cô vợ nhỏ của tự tìm niềm vui."
Nghe , Cận Ngôn Thâm nhướng mày, ngẩng đầu lên.
Đứng bên cửa sổ, Phó Văn Thần dùng một tay kéo nhẹ tấm màn mỏng: "Này, xem cô vợ nhỏ của đang gì kìa..."
Đứng dậy, Cận Ngôn Thâm cạnh Phó Văn Thần, ánh mắt theo hướng chỉ.
Trên bãi cỏ, một tuyết lùn mập xuất hiện, chỉ còn thiếu một cái đầu, Cảnh Kiều xổm mặt đất, đang lăn một quả cầu tuyết.
"Không hứng thú luyện súng, nhàn tình nặn tuyết, ai cho cô lá gan như ?" Giữa hai hàng lông mày u ám, Cận Ngôn Thâm lạnh lùng chằm chằm cảnh tượng mắt.
"Cô mới tròn hai mươi tuổi, còn quá non nớt, suy nghĩ cùng một tầng với chúng ."