Cận Thủy Mặc phản đối: " vui."
Cảnh Kiều , trả lời gọn gàng dứt khoát: "Vậy thì đừng nữa."
Cận Thủy Mặc: "..."
Cảnh tiếp theo là cảnh của cô nên nhảm với Cận Thủy Mặc nữa, tranh thủ thời gian nhớ lời thoại vài , lên sân khấu.
Đêm qua, sự hướng dẫn và diễn thử của Cận Thủy Mặc ích nên hôm nay thuận lợi, nhiều cảnh hỏng, cứ thế mà trôi qua.
Hôm nay Tần Phái nổi giận lung tung, ngược còn vẻ dịu dàng hơn.
Cảnh Kiều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lo lắng nữa.
Đang nửa cảnh thì một nữ diễn viên phụ quan trọng gặp tai nạn xe đường đến phim trường, tình hình vẻ nghiêm trọng, thể tiếp tục .
Tần Phái mặt mày u ám, lên tiếng: "Những ai mặt ở phim trường, kinh nghiệm, diễn thì thể để diễn viên chính giới thiệu."
Nghe qua loa hai câu, Cảnh Kiều cầm điện thoại, chơi WeChat.
Chọn hai bức ảnh tuyết rơi lớn, gửi cho Cận Ngôn Thâm, kèm theo một câu, A thị tuyết rơi lớn, ?
Một phút , Cận Ngôn Thâm trả lời cô hai chữ: "Rảnh lắm ?"
"Phải , rảnh thì thời gian gửi WeChat cho , ngốc!"
Cảnh Kiều ngày càng lớn gan hơn, nếu dùng bốn chữ để miêu tả thì chính là lá gan trời sinh!
Hơn nữa, bây giờ cô cảm thấy trở thành một thiếu nữ nghiện mạng, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên gửi WeChat cho Cận Ngôn Thâm.
Đây là một căn bệnh, chữa!
Bạch Băng mặt mày đăm chiêu, bên cạnh Cảnh Kiều, tâm sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-214.html.]
Mê Truyện Dịch
Mắt Cảnh Kiều hoảng hoa mắt, cuối cùng cũng phát hiện cô , ngẩng đầu lên.
"Sao , Bạch Băng?"
Ngượng ngùng và e thẹn, khi do dự một hồi lâu, Bạch Băng mới lên tiếng: "Có vai diễn còn trống đó, diễn, cô thể giới thiệu ?"
Cảnh Kiều nhướng mày: "Cô đóng phim?"
"Giúp , giới thiệu với đạo diễn Tần." Bạch Băng khẽ kéo góc áo cô, nhẹ nhàng lắc lư nũng.
"Trước đây cô từng đóng phim ?" Cảnh Kiều để cô đối diện, cất điện thoại , hỏi nghiêm túc.
Bạch Băng coi trọng: "Chưa nhưng thấy đóng phim khá đơn giản, khó lắm, chẳng cô cũng từng đóng phim , cũng mà."
Hơn nữa, trong thâm tâm cô cho rằng, thông minh hơn Cảnh Kiều gấp trăm ! Cắn môi, Cảnh Kiều thở dài, nhỏ giọng .
"Hai ngày nay, cô cũng thấy thái độ của đạo diễn Tần đối với đấy, nếu giới thiệu cô , hai con gà mờ ngay cả cũng mà đều trở thành diễn viên chính, ông phát điên mới lạ."
Nghĩ ngợi một lát, cô tiếp tục : "Cho nên cô cứ từ từ, tích lũy thêm kinh nghiệm, sẽ nhiều cơ hội đóng phim, sẽ để ý giúp cô, cũng sẽ nhờ Cận Thủy Mặc giúp cô, ?"
Khuôn mặt còn tươi tắn như nãy, Bạch Băng nhíu mày, gì.
"Tối nay cùng ăn lẩu nhé, ?" Cảnh Kiều nheo mắt , đưa tay khẽ cào cổ Bạch Băng, trêu chọc, cô vui vẻ hơn một chút.
Nhếch miệng khô khan, tâm trạng Bạch Băng tệ, trực tiếp từ chối: "Tối nay còn việc."
"Đi mà, cô, , còn Cận Thủy Mặc, ba cùng ăn, vui bao!"
Ba chữ Cận Thủy Mặc khiến mắt Bạch Băng động đậy, ừ một tiếng, coi như đồng ý.
Ngay lập tức, Cảnh Kiều tươi vui vẻ: "Được , tối nay sẽ mua thêm nhiều đồ ăn."