Trong ảnh là Cận Ngôn Thâm, mặc quần dài màu đen, áo khoác dài đến đầu gối màu lạc đà, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc.
Anh vẻ mệt, dựa ghế da mà ngủ .
Mặc dù chìm giấc ngủ nhưng hai cánh tay vẫn khoanh ngực, khí thế mạnh mẽ, bức .
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ kính , rơi đỉnh đầu , vặn tạo thành một vòng hào quang dịu nhẹ, mềm những góc cạnh cứng rắn và lạnh lẽo, trông vẻ dịu dàng hơn một chút.
Nhìn chằm chằm vài giây, Cảnh Kiều cắn môi, đưa tay ngăn kéo, lấy bức ảnh đó .
Sau đó, cô vô thức bỏ túi, xong những hành động , mặt cô đỏ bừng, cảm thấy giống như một tên trộm.
Chỉ là một bức ảnh thôi mà, sẽ phát hiện nhỉ?
Cô thầm nghĩ, đàn ông bình thường đều khá là cẩu thả, sẽ để ý đến chuyện nhỏ như .
Quay nhưng bất ngờ đối mặt với tướng quân từ lúc nào!
"Á!" Cảnh Kiều chuyện nên hoảng sợ, hét lên một tiếng, trừng mắt tướng quân: "Sao mày giống chủ mày thế, tiếng động, lặng lẽ một tiếng động."
Vẫy đuôi nhẹ, tướng quân sủa nhẹ về phía cô hai tiếng, đó tiếp tục sủa ngừng: "Gâu gâu gâu..."
Cuối cùng vì chuyện nên hoảng sợ, hai tiếng sủa nhẹ của tướng quân lọt tai Cảnh Kiều, hiểu biến thành lời buộc tội.
PS: Mình thấy nội dung của đoạn để dịch mn thông cảm
Cảnh Kiều hiểu, : "Anh ăn mặc thế gì?"
"Ôi, nổi tiếng quá, luôn paparazzi theo dõi , đây, buồn quá?" Cận Thủy Mặc vẻ đau buồn: "Cô quan tâm ? Cũng cần quan tâm thế nào, giống như hoàng tử đối với Bạch Tuyết công chúa, hôn một cái, xoa dịu trái tim tổn thương của ."
"Phỉ!" Cảnh Kiều tức giận : "Anh tưởng là công chúa Bạch Tuyết ?"
"Chẳng lẽ trắng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-277.html.]
"Trắng, trông giống như một tên bạch diện thư sinh."
Cận Thủy Mặc gật đầu: "Thật cũng thấy , vô cùng một phụ nữ thể bao nuôi , đó cần gì cả, chỉ cần bạch diện thư sinh của cô là ."
Cảnh Kiều: "..."
Nơi ăn cơm là do Cảnh Kiều chọn, một quán lẩu ven đường.
Mê Truyện Dịch
Đứng ở cửa, Cận Thủy Mặc chằm chằm môi trường bẩn thỉu, đôi mắt đào hoa giật giật, nửa ngày nhúc nhích: "Thật sự ăn ở đây ?"
Không trả lời, Cảnh Kiều , chỉ để cho một bóng lưng.
Nghiến răng, Cận Thủy Mặc xắn tay áo lên, theo , thật , chứng sợ bẩn.
Cảnh Kiều là khách quen ở đây, bà chủ nhanh chóng bưng nồi lẩu lên, Cận Thủy Mặc một cách đầy ẩn ý: "Bạn trai ?"
"Không ."
"Phải."
Hai trả lời hẹn mà gặp nhưng câu trả lời trái ngược .
"Gu cũng tệ, trông trai thật."
Bà chủ khen: "Xấu hổ cái gì, em đại học , bạn trai cũng là chuyện bình thường."
Cảnh Kiều nhếch miệng: "Thật sự mà!"
Cận Thủy Mặc vui như một bông hoa đang nở rộ, nháy mắt đào hoa với bà chủ: "Bà chủ xinh , gu cũng tệ!"
Bà chủ mê mẩn đến mức chịu , mặt đỏ bừng, ghé tai Cảnh Kiều nhỏ: "Nói một câu thôi mà khiến mặt đỏ tim đập, giống như đang đóng phim thần tượng , thật sự tệ, nắm bắt lấy cơ hội, tán thành cho hai ."