Máy bay hạ cánh lúc ba giờ rưỡi, trời vẫn sáng, tối đen như mực.
Cô thuê một chiếc taxi, từ thành phố B lên đường cao tốc đến huyện Phố, từ huyện Phố xe đến thôn nhỏ, bầu trời mới lộ một chút ánh sáng đầu tiên.
Dân làng , núi Nhạc Thanh vẫn khai thác, vì đường xe chạy, cũng đường lớn nào thể , chỉ đường nhỏ mới thể qua.
Cảnh Kiều đường, tìm một dân làng dẫn đường, đồng ý trả năm trăm tiền công.
Đường đúng là dễ , gồ ghề, mới mưa xong, còn đầy bùn đất.
Đi qua rừng cây, qua rừng tre, hơn hai giờ, dân làng đầu một câu, sắp đến , còn hai giờ nữa là đến nơi.
Mới trải qua nhiều chuyện như , cộng thêm xe cả đêm ngủ, lúc bộ hai giờ, chân cô mềm nhũn, nhấc nổi.
nghĩ đến Cận Thủy Mặc trong tù, Cảnh Kiều nghiến răng, dựa thở đó mà chống đỡ.
Đi bốn giờ, uống một ngụm nước, cũng ăn một miếng cơm, đó dần dần thể thấy những chiếc lều xa.
Cảnh Kiều nóng lòng như lửa đốt, thúc giục dân làng nhanh hơn một chút.
Có nhiều lều dựng lên, cô hỏi nhân viên lều của Cận Ngôn Thâm ở .
Nhân viên nhiệt tình, lập tức dẫn đường.
Lều lớn, bên trong truyền tiếng chuyện đứt quãng, Cận Ngôn Thâm.
"Hay là cô đợi một lát, đợi tổng giám đốc Cận họp xong, giúp cô."
Nghe thấy tiếng động, nhân viên dừng bước.
Tổng giám đốc Cận khí thế mạnh mẽ, đôi khi tính tình nóng nảy, ghét nhất là phiền khi việc.
Vất vả leo núi đến đây, đừng là một lát, ngay cả một giây Cảnh Kiềucũng đợi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-289.html.]
Tiến lên hai bước, cô giơ tay trực tiếp vén lều xông .
Nhân viên ngẩn , chút sợ ngây .
Mê Truyện Dịch
Trong lều đầy nhân viên, đang thảo luận về phương án và tính khả thi của việc thực hiện, Cận Ngôn Thâm ở giữa, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, quý phái và tao nhã, những ngón tay thon dài cầm cốc nước, lắng cuộc thảo luận.
Nghe thấy tiếng động, lạnh lùng vui nhíu mày tuấn tú, chuẩn nổi giận.
ánh mắt ngước lên, liếc thấy Cảnh Kiều, khuôn mặt vốn biểu cảm của Cận Ngôn Thâm hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc, giọng điệu cũng dịu dàng: "Sao cô đến đây?"
Nghe , các giám đốc và nhân viên đang họp đều về phía đó.
Thật ngờ phụ nữ đuổi theo tổng giám đốc đến tận đây, hơn nữa, điều quan trọng nhất là tổng giám đốc tức giận!
Mọi , dù là vẻ mặt ánh mắt đều tò mò.
Cảnh Kiều mở miệng chuyện nhưng cổ họng như keo dán chặt, phát một âm thanh nào.
Nheo mắt , Cận Ngôn Thâm đặt cốc nước lên bàn, liếc , khẽ mở miệng, dường như tâm trạng , cho rằng cô đến tìm : "Mọi ngoài hết ."
Mọi , từng từng khỏi lều.
Vì , trong lều chỉ còn hai .
Cảnh Kiều vẫn gì.
Ánh mắt Cận Ngôn Thâm chằm chằm Cảnh Kiều bất thường, nhíu mày.
Khi thấy Cận Ngôn Thâm, Cảnh Kiều vẫn luôn cố gắng chống đỡ, dùng thở cuối cùng, dùng chút tinh thần cuối cùng.
Bây giờ thấy , cô như rút hết sức lực và linh hồn, chân cô mềm nhũn, thế mà phịch xuống đất.