Nhìn đôi giày cao gót màu vàng chân, Cảnh Kiều một ảo giác, như thể cô thực sự trở thành công chúa, lắc đầu, khổ, mắt lướt qua hình ảnh xinh mà xa lạ của trong gương, hít một thật sâu, chút do dự, trực tiếp : "Đi thôi."
Đám cưới của tổng giám đốc Cận Thị, đương nhiên là vô cùng long trọng, từ phòng đến nơi tổ chức hôn lễ là Yến Hội Đại Thính, bộ mất mười phút, mỗi nơi qua đều bày trí bằng những bông hồng đỏ tươi và hoa ly trắng tinh, đến , lãng mạn đến .
Cho đến khi cửa Yến Hội Đại Thính, cô mới thực sự cảm thấy căng thẳng và chân thực, chỉ cần đẩy cánh cửa , cuộc đời chắc chắn sẽ đổi chóng mặt.
Do dự, giằng co, thở của Cảnh Kiều gấp, ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, nhắm mắt, mở mắt, nắm tay , buông , nắm chặt, cuối cùng hạ quyết tâm, đưa tay, từ từ đẩy cánh cửa lớn lộng lẫy và nặng nề đó ...
Ngay lập tức, tiếng đèn flash loé lên liên hồi, từng luồng ánh sáng chói loá, khiến thể mở mắt.
Vô thức, Cảnh Kiều nhắm mắt , hai ba giây , cô mở mắt nữa, trong một vùng ánh sáng trắng, cô thấy đàn ông đối diện thảm đỏ.
Anh mặc một bộ vest chỉnh tề, ánh đèn, đường nét lưu loát, ánh lên vẻ sáng bóng, cả như phủ một lớp hào quang, vai rộng, hông hẹp, đôi chân bọc trong quần tây trông thẳng tắp và thon dài, thứ đều dài , áo sơ mi trắng thắt nơ bướm.
Cô vốn thích đàn ông thắt nơ bướm vest, khiến cảm giác giả tạo, còn chút gì đó nên lời, giống như cố tỏ lịch sự nhưng ở cảm giác đó, chỉ sự thanh lịch và cao quý thuần tuý, ngược còn trẻ vài tuổi, mùi vị và cảm giác của quần áo đều mặc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-31.html.]
Cận Ngôn Thâm nghiêng , cô, đôi mắt nheo , sâu thẳm và u ám, thể thấu.
Thấy cô nhúc nhích, phù dâu bên cạnh lên tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô dâu, đến giờ ."
Cách xa như , tất cả trong đại sảnh đều cô nhưng vẫn cảm nhận ánh mắt mạnh mẽ của đàn ông đó, đủ thấy khí thế của mạnh mẽ như thế nào.
Hít một thật sâu, Cảnh Kiều thu suy nghĩ, bước lên thảm đỏ, tiến từng bước về phía , cô nhanh mà chậm, váy cưới dài, cẩn thận sẽ giẫm váy, giày cao gót quá cao, mỗi bước đều cảm thấy vững, như sắp ngã nên cẩn thận. Ánh đèn flash của các máy ảnh đều tập trung cô, chớp sáng dữ dội hơn, tất cả các phóng viên đều chụp ảnh cô điên cuồng.
Dù vẫn còn nhỏ tuổi, ít kinh nghiệm, từng trải qua cảnh tượng lớn như , mặc dù trong lòng cô tự nhủ nhủ rằng cần căng thẳng, cần sợ hãi nhưng vị trí trái tim ngừng đập thình thịch, hai chân tự chủ mà mềm nhũn.
Hai tay buông thõng bên hông, nắm chặt váy cưới, cô lấy hết can đảm, cố gắng những vị khách hai bên, cũng phớt lờ những hàng phóng viên, thẳng thảm đỏ.
Một bước, hai bước, ba bước... Cô thầm đếm bước chân, để xua tan sự căng thẳng và tập trung của .
Mê Truyện Dịch
Đếm đến sáu mươi sáu, cô vặn mặt đàn ông, cách xa cũng gần nhưng cô cảm thấy đó là đoạn đường xa nhất và khó khăn nhất mà cô từng trong đời.