Cô ngẩn , từ từ mở mắt , cánh tay đàn ông vẫn ôm chặt lấy eo cô nhưng cơ thể thẳng, chứng tỏ nụ hôn kết thúc.
Đương nhiên những bên hài lòng khi đối xử như , họ đồng loạt la lên: "Hôn lưỡi! Hôn lưỡi! Phải hôn lưỡi!"
Đứng cao, Cận Ngôn Thâm tất cả , khí thế bức , đôi môi mỏng hé mở, giọng trầm thấp, : "Cô còn nhỏ, nhút nhát nên chỉ hôn nhẹ thôi, ai hỏi hoặc phỏng vấn thì bắt đầu ..."
Vừa chỉ môi là hôn nên Cảnh Kiều , lý do trả lời khách chỉ là để đối phó, lý do thực sự đằng là chạm cô.
Đây là một đám cưới giống đám cưới, tuy long trọng, xa hoa nhưng chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.
Mê Truyện Dịch
Đi đến kết luận , cô còn căng thẳng nữa, cũng thấy hài lòng, tinh thần cần căng thẳng từng giây từng phút nữa.
Cô chạm , cũng chạm cô, đầu tiên, hai ăn ý như , thật hiếm !
Tinh thần thả lỏng, Cảnh Kiều mới tâm trạng xuống khán đài, khi vô tình thấy một bóng , cơ thể cô run lên!
Lâm Tử An ở góc, đang cô, sắc mặt tiều tụy, gầy nhiều, hai , mỉm dịu dàng với cô, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng mà cô thích nhất, như gió xuân tháng ba.
Nụ ấm áp nhưng còn là nụ ngày nào, giờ đây, hai thực sự là của hai thế giới, từ nay về e là sẽ còn liên quan gì nữa, ngày xưa yêu sâu đậm, cuối cùng kết thúc theo cách . Cô mặc váy cưới, ở góc, cách bởi phòng tiệc rộng lớn xa hoa và đám đông, cô , cũng , chỉ là trong lòng đau đến mức còn cảm giác.
Đột nhiên, Cảnh Kiều chỉ cảm thấy cánh tay siết chặt, đầu , đàn ông bên cạnh nắm chặt cánh tay cô bằng bàn tay xương xẩu, nắm chặt.
Tim cô hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-33.html.]
Cảnh Kiều ngẩng đầu lên, vặn đụng đôi mắt đen láy của Cận Ngôn Thâm, tim cô thắt , nhịp tim cũng tăng tốc, sợ phát hiện Lâm Tử An đang ở góc.
Cảm giác ngột ngạt giống như đang bắt gian !
"Cô căng thẳng ?" Cận Ngôn Thâm lên tiếng.
"Không, tại căng thẳng?" Cảnh Kiều lên tiếng, kéo khóe miệng, .
Cận Ngôn Thâm đột nhiên nhướng mày, lạnh lùng cô, thẳng: "Cô tưởng thấy ? Bạn trai cũ của cô..."
Nghe , Cảnh Kiều cảm thấy môi và cổ họng khô khốc, tim đập thình thịch, ngờ mắt tinh như , thể để ý đến những chi tiết nhỏ như .
"Cô thì ? Đã nghĩ lý do để biện minh cho và chứ?" Trên khuôn mặt của Cận Ngôn Thâm chút biểu cảm nào, giống như một bức tượng điêu khắc. "Thử thách sự kiên nhẫn của hả?"
Cảnh Kiều lo lắng, sợ liên lụy đến Lâm Tử An, vì cô vội vàng giải thích: "Sau khi những lời như ở công ty, và bao giờ gặp nữa, thề!"
"Cô tư cách gì để thề với ? Có bao nhiêu phần đáng tin?" Anh cúi đầu cô, ánh mắt sâu thẳm chớp mắt, vẻ mặt mấy , lạnh lùng hiện rõ.
Ánh mắt quá sắc bén, Cảnh Kiều cảm thấy sợ hãi, cô suy nghĩ một chút, hít một thật sâu, dứt khoát thẳng, chút cứng rắn.
" nghĩ rằng khả năng lớn như để đưa đây, huống hồ đưa đây lợi gì cho , ngược còn gây thêm phiền phức, tại đưa ? Hơn nữa, đương nhiên nơi ai cũng thể tùy tiện , thể đây, nên hỏi những liên quan của Cận Thị ? tin rằng Cận là phân biệt trái!"