Tướng quân vui vẻ nhảy nhót, ăn ngon lành.
"Ăn ít thôi, béo thế mà còn ăn, cái bụng của mày kìa, còn tưởng mày là con ch.ó cái đang mang thai, trông giống bà bầu quá!"
Tướng quân hài lòng, sủa hai tiếng về phía Cảnh Kiều, cái m.ô.n.g mập mạp còn kiêu ngạo vặn vẹo.
Cảnh Kiều khinh thường: "Tính tình đúng là giống hệt cái tên chủ của mày, mắng mày mang thai còn kiêu ngạo với tao nhưng mà, tướng quân, mày đáng yêu thế !"
Căn hộ lớn, Cảnh Kiều một lặng lẽ ăn sáng, trong đầu hiện lên một câu hỏi, rốt cuộc gọi điện là ai !
cô nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, còn đến công ty chụp ảnh.
Trong lúc bận rộn, cô quên mất chuyện uống thuốc tránh thai.
———
Bên .
Chiếc xe màu đen chạy nhanh đường, tốc độ nhanh, trong nháy mắt vượt qua những chiếc xe bên cạnh, chỉ một lát bỏ xa một đoạn dài.
Sắc mặt Cận Ngôn Thâm trầm ngâm, còn mang theo vẻ nghiêm trọng.
Ngón tay dài đặt vô lăng, nheo mắt, nhớ cuộc điện thoại của Lâm.
Bà , An Á chết, vẫn còn sống, hiện đang ở nhà họ Lâm.
Trong nháy mắt, thái dương như kim châm, đau nhói, Cận Ngôn Thâm nhắm mắt, khẽ lắc đầu, đạp mạnh chân ga.
Anh đang nghĩ, liệu Lâm đang dối, cố tình giăng bẫy .
Hay là, An Á thực sự chết?
Mà Lâm cũng gan dám đùa giỡn với .
Nhà họ Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-380.html.]
Mẹ Lâm đang cánh cổng sắt lớn chạm trổ hoa văn, thấy chiếc Rolls-Royce màu đen từ xa đến gần, sắc mặt vui mừng.
Xe dừng , Cận Ngôn Thâm đóng sầm cửa xe, xuống xe, sải bước về phía .
"Ngôn Thâm." Mẹ Lâm vội vàng đón tiếp: "Cậu đến ."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Nhìn chằm chằm Lâm, Cận Ngôn Thâm nheo mắt, hỏi từng câu từng chữ.
" cũng rõ nhưng lừa , An Á còn sống, nó đang ở trong phòng! Cậu thể hỏi nó." Nói xong, nước mắt Lâm tuôn rơi, hai tay chắp ngực: "Thật sự là Bồ Tát phù hộ, An Á chết, An Á nhà chúng chết!"
"Nếu An Á còn sống, đang ở nhà họ Lâm, tại gọi điện cho là An Á mà là bà?" Cận Ngôn Thâm tiếp tục hỏi, gân xanh mu bàn tay nổi lên.
Mê Truyện Dịch
Mẹ Lâm nghẹn ngào: "Tâm trạng nó , sức khỏe cũng lắm, yếu, luôn hôn mê."
Lười để ý, sải những bước dài vượt qua Lâm.
Hoàn hồn , Lâm vội vàng đuổi theo, chút đuổi kịp, đành chạy chậm, dám mở miệng, sợ chọc giận Cận Ngôn Thâm.
Thực , bà sợ Cận Ngôn Thâm.
"Phòng nào?" Đứng ở phòng khách, tầm mắt Cận Ngôn Thâm lướt qua xung quanh, hầu đến lấy áo khoác của , phẩy tay, bảo lui xuống.
Mẹ Lâm thở hổn hển theo: "Vẫn là phòng cô ở đây."
Bước một bước, Cận Ngôn Thâm ba bước thành hai bước lên lầu, trực tiếp về phía phòng.
Bước chân của nhanh nhẹn, nhanh gấp.
Ngay lúc đẩy cửa phòng , Lâm An Á đang giường cũng đầu .
Cách một cách xa gần, hai bốn mắt .
Cận Ngôn Thâm cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, ngừng phập phồng nhẹ, ngoài còn chứa đựng vài phần sắc bén và dò xét.
Chỉ dựa lời một chiều của Lâm mà khiến tin rằng An Á c.h.ế.t sống ư?