Trần Thiến tính tình nóng nảy, khi ở cùng những cùng tuổi hai mươi, cô luôn nắm quyền chủ động, chịu thiệt thòi.
cô bao giờ tiếp xúc với đàn ông trưởng thành, đặc biệt là những đàn ông kinh nghiệm và khí thế bức .
Khí thế trong nháy mắt yếu , Trần Thiến chằm chằm xuống đất, ngẩng đầu lên.
Lần , Cảnh Kiều thực sự nổi nữa.
Cô , chắn mặt Trần Thiến, lên tiếng: "Con gái với mâu thuẫn và cãi vã là chuyện bình thường, chúng sẽ tự giải quyết, Cận ba mươi tuổi , xen giữa mấy đứa con gái, ?"
Miệng thì gọi là con gái, miệng thì gọi là Cận hơn ba mươi tuổi, phân chia lứa tuổi thật rõ ràng!
Sắc mặt Cận Ngôn Thâm đột ngột đổi, ánh mắt chằm chằm Cảnh Kiều: "Vậy nên, cô đáng các cô bắt nạt như ?"
Hít một thật sâu, Cảnh Kiều từng chữ từng câu : "Chúng bắt nạt An Á!"
"Mắng cô tâm cơ, khiến cô thành như , tính là bắt nạt, ha, thế nào mới tính là bắt nạt, thử, rửa tai lắng ..."
Mắt đen mày rậm, sắc mặt và tâm trạng của Cận Ngôn Thâm đều .
Còn Cảnh Kiều thì chặn họng, nên lời, những lời Trần Thiến chất vấn Lâm An Á, cô rõ mồn một, thể phản bác.
"Đã đến đây, thêm một câu nữa, cô là dẫn đến, cô dẫn đến!"
Giọng Cận Ngôn Thâm trầm thấp và lạnh lùng: "Tâm cơ? Đừng dùng từ với cô !"
Cảnh Kiều và Trần Thiến đều im lặng, gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-414.html.]
Mê Truyện Dịch
"Sau , xem rõ mới kết bạn, ai cũng thể gọi là bạn." Cuối cùng, , về phía Lâm An Á.
Vẫn còn ấm ức, nước mắt cứ thế rơi xuống, Lâm An Á thực sự Trần Thiến tổn thương sâu sắc.
Câu , như một cái tát sống động đánh mặt Cảnh Kiều và Trần Thiến.
Ngực phập phồng, Trần Thiến đang định nổi giận, trong bóng tối, Cảnh Kiều đưa tay kéo cô .
Ngay đó, bàn tay to của Cận Ngôn Thâm trực tiếp nắm lấy cổ tay Lâm An Á, kéo cô về phía .
Đi ngang qua Cảnh Kiều, khựng chân , ánh mắt lạnh lùng và vui lướt qua Trần Thiến, chiếc váy liền hở ngực, n.g.ự.c và chân đều để lộ ngoài.
Lạnh lùng khẩy, trong ánh mắt Cận Ngôn Thâm thêm vài phần chán ghét, Cảnh Kiều, buông một câu: "Gu kết bạn của cô, cũng chỉ đến thế thôi."
Tim co thắt, trái tim Cảnh Kiều như kim độc đ.â.m , đau nhói từng cơn, vẫn chịu yếu thế: "Cảm ơn Cận tổng khen ngợi."
Không cô thêm một cái nào nữa, Cận Ngôn Thâm nắm tay Lâm An Á trở về phòng riêng.
"Chết tiệt!" Trần Thiến chửi thề, g.i.ế.c Cận Ngôn Thâm mà .
Nhắm mắt, mở mắt , cảm xúc của Cảnh Kiều bình tĩnh trở , vẫy tay với Trần Thiến: "Đi thôi."
Trần Thiến mặt đầy tức giận, vẫn cam tâm: "Đi ?"
Kéo cổ tay cô, Cảnh Kiều lôi Trần Thiến khỏi Tửu Ba, hỏi cô: "Sao cô cãi với An Á?"
" chỉ là ưa nổi cái vẻ đó của cô thôi! Tụ tập thì tụ tập, kéo Cận Ngôn Thâm đến gì? Được , lùi một bước mà , cho dù Cận Ngôn Thâm do cô dẫn đến nhưng cô cũng nên mở miệng ngăn cản chứ? Hơn một năm chung đụng, dù cũng chút tình cảm chứ, cô sợ cho bầu khí trở nên cực kỳ ngượng ngùng ?"