Cũng thực sự ứng với câu , tự tự chịu! Chính cô tự đẩy con đường chết!
Bên .
Cận Ngôn Thâm trở về phòng ngủ, cởi quần áo, mặc nguyên áo sơ mi trắng và quần tây vật giường.
Ngoài phòng.
Lâm An Á nghiến răng, trong phòng khách, đến giờ cô vẫn nghĩ thông, là chiều nay đến bệnh viện phá bỏ đứa bé, tại Ngôn Thâm đột nhiên đổi ý định?
Lúc , Lâm gọi điện đến, cô máy, nhà vệ sinh.
"Bây giờ chuyện thế nào ? Đã đến bệnh viện ? Đã phòng phẫu thuật ?" Mẹ Lâm sốt ruột, như thể đang b.ắ.n những viên đạn.
"Chưa." Lâm An Á chống tay lên trán: "Sáng nay Ngôn Thâm liên lạc với bác sĩ, là chiều nay đưa Cảnh Kiều đến bệnh viện, nãy, đổi ý định."
"Thay đổi ý định gì?"
"Đẩy lịch hẹn với bác sĩ đó lùi một ngày, giờ con cũng đoán là ý gì."
Mẹ Lâm cũng đoán , nên tay như thế nào.
Trong đầu hỗn loạn, Lâm An Á đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, là chúng đưa cô đến bệnh viện phá bỏ?"
Mê Truyện Dịch
Nói câu đó xong, chính cô cũng giật , che miệng, tin là .
Mẹ Lâm thấy cách tệ: "Mẹ thấy , lỡ Ngôn Thâm đổi ý thì , chuyện cứ để , đến lúc đó con cứ giả vờ mặt Ngôn Thâm là , đẩy hết trách nhiệm cho ."
Trái tim đập thình thịch, Lâm An Á cảm thấy phát điên : "Mẹ nhưng con sợ, là thôi ."
"Sợ gì? Đến lúc đó cứ là nghĩ, , liên quan đến con, , nữa, đến lúc con và Ngôn Thâm con, đứa con hoang nhất quyết chen chân thì chuyện sẽ muộn mất."
Mẹ Lâm trực tiếp cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-477.html.]
Lâm An Á nắm chặt điện thoại, khuôn mặt dịu dàng hiện lên vẻ bồn chồn, giằng co, đấu tranh.
Cô như , quá đáng với Cảnh Kiều ?
nghĩ đến đứa bé sinh , cô đau đầu, giằng co mấy phút, cuối cùng cô cũng từ bỏ!
Cô chỉ trở nên xa một , thực sự chỉ một thôi!
Nói gì thì , cô cũng hết lời ý với Cảnh Kiều, là cô , rõ ràng là cô nợ nhưng nhất quyết sinh con với Ngôn Thâm, là cô với Lâm An Á cô!
Hai tay run rẩy, Lâm An Á bản tính nhát gan, đưa quyết định như , càng sợ đến mức chịu , cứ run rẩy mãi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Sau đó, cô gọi điện cho Lâm: "Mẹ, là đợi thêm một ngày nữa, xem Ngôn Thâm quyết định thế nào."
"Đợi đến lúc đó thì muộn , cho qua đó ."
———
Tiễn Cận Thủy Mặc , Cảnh Kiều lảo đảo ngã xuống ghế sofa.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô vô lực tới mở cửa.
Ngoài cửa ba đàn ông to lớn, cao to, cô sửng sốt, còn kịp mở miệng, họ vác lên vai, nhét khăn miệng, trực tiếp ném xe.
Mẹ Lâm đến phòng khám tư nhân, đang chờ, phòng khám ở một nơi hẻo lánh, chỉ một bác sĩ nam trung niên mũi nhọn miệng móm.
Đã giá cả với bác sĩ và đưa tiền.
Bác sĩ phòng khám tư nhân một ưu điểm, hỏi nhiều, lấy tiền việc.
Nửa giờ , Cảnh Kiều đưa , thở hổn hển, thấy Lâm, cô còn kịp phản ứng, đẩy phòng phẫu thuật.