Bạch Nhiễm về đến nhà, thấy tiếng va đập loảng xoảng trong bếp, như thể đang đập nồi bán sắt.
"Sao thế, sống nữa ?" Thò đầu , Bạch Nhiễm trong bếp.
"Laurel c.h.ế.t tiệt, nhất quyết bắt đến Trung Quốc." Nói đến chuyện là tức, Cảnh Kiều cầm củ cà rốt trong tay như cầm Laurel, hận thể c.h.é.m thành ngàn mảnh.
"Người là ông chủ, cô là nhân viên, bảo cô thì cô thôi."
Mê Truyện Dịch
"Không ba bốn ngày, mà là hai năm hoặc ba năm!"
Bạch Nhiễm chống trán: "Vậy thì mềm cứng, lời , nài nỉ, mỹ nhân kế, cung tâm kế, dùng hết chiêu mà cô thể nghĩ ."
Nghe , Cảnh Kiều kéo kéo khóe môi: "Mềm, tức là , lời , thử , còn cứng, Laurel , hợp đồng của còn ba năm nữa mới hết hạn, thể , tiền vi phạm hợp đồng để , vi phạm hợp đồng ."
"Vậy còn gì nữa, dọn hành lý , dù thì hai ngày nữa cũng về thành phố A."
Thành phố A, tay Cảnh Kiều cầm d.a.o chặt rau khựng , bốn năm trôi qua, những thứ sớm quên lãng, cô cũng bài xích, chỉ là cuộc sống bình yên xáo trộn.
hiện tại, do cô quyết định.
Về thì về thôi.
Nghĩ đến đây, cô cũng tự buông thả, đến trường thủ tục cho An An.
Laurel cũng đặc biệt cho cô nghỉ hai ngày, để cô thủ tục và bàn giao công việc.
An An cũng đến trường nữa, mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo luôn treo biểu cảm ngây thơ trong sáng như thế giới thật tươi .
"Tiểu Kiều, con sẽ luôn sống những ngày như thế ?"
Cảnh Kiều để ý đến con lười nhỏ , mặc đồ lót, một lát nữa còn dọn hành lý, bận lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-495.html.]
Nằm ngửa, An An vén chiếc váy ngủ hoa lên, tay nhỏ véo rốn: "Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, đây là cái gì?"
Thấy con bé tò mò về rốn, Cảnh Kiều mặc quần áo giải thích cho con bé : "Sau khi trẻ sơ sinh rời khỏi bụng , bác sĩ sẽ cắt dây rốn và thắt nút, đó thành rốn."
Rất ghét bỏ, An An trợn mắt, miệng nhỏ lẩm bẩm: "Chắc chắn bác sĩ của con tay nghề."
"Tại ?"
"Thậm chí ông thắt nơ!" An An phẫn nộ!
Cảnh Kiều: "..."
Bàn giao công việc thuận lợi, thực cũng cần bàn giao, vì hiện tại cô dự án nào đang tiến hành.
Còn về An An thì như ý sống cuộc sống nghỉ hưu trong mơ, mỗi ngày say sưa, ngủ đủ , già dặn chống hai tay lưng, dạo công viên.
Ba ngày , thứ chuẩn xong, Cảnh Kiều kéo vali đến sân bay .
An An và Bạch Nhiễm sẽ về nước .
"Mẹ nhà, con lời cô Nhiễm, ?" Cảnh Kiều yên tâm.
"Tiểu Kiều, , đợi thêm vài ngày nữa sẽ qua, sẽ giúp chăm sóc Nhiễm Nhiễm, yên tâm!"
Cảnh Kiều bực : "Chính vì như nên mới yên tâm."
"Tiểu Kiều, mau , ngoan, lát nữa kịp chuyến bay, con ngoan lắm, sẽ gây chuyện , tạm biệt." Vẫy tay, suy nghĩ của An An bay đến hộp sô cô la bàn , lòng như lửa đốt.
"Con thực sự chút lưu luyến nào với , Cảnh An An!"
An An tỏ vẻ buồn, áp lực lớn: "Tiểu Kiều, thể đừng như trẻ con !"