An An lắc đầu: "Mẹ như thế mà còn trông con, Tiểu Kiều, con đói , bụng cứ kêu òng ọc, đói lắm đói lắm."
Bừng tỉnh, cô mới nhớ sáng nay bữa sáng, liền đưa An An đến quán ăn sáng, gọi cháo trắng và trứng cuộn.
Vì sống ở Mỹ nên An An thích uống cháo, thích uống sữa, thấy cháo trắng, cô bé chịu, cứ vặn vẹo , ăn hai miếng: "Tiểu Kiều, con ăn nổi nữa."
"Phải ăn, ăn hết chúng mới !" Cảnh Kiều lay chuyển.
An An l.i.ế.m mép: "Tiểu Kiều, con sắp muộn học , muộn học , sẽ là học sinh hư!"
Liếc đồng hồ, Cảnh Kiều cô bé: "Còn một tiếng nữa, đủ để con uống hết bát cháo trắng ."
"Tiểu Kiều, con cảm , nóng quá nóng quá, nóng sắp nổ tung ." An An tìm cớ.
"Nóng cũng ăn!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tiến gần, An An cô đầy mong đợi: "Mẹ ơi, nóng lắm, tin thì sờ xem!"
"Không sờ, ăn cơm!"
"Mẹ sờ mà, sờ mà!" An An bắt đầu nũng.
Cảnh Kiều cô bé định gì, thèm để ý: "Không sờ!"
"Hừ!" An An hừ lạnh một tiếng: "Mẹ sợ bỏng c.h.ế.t !"
Cảnh Kiều: "..."
Cuối cùng, bát cháo trắng đó, An An vẫn ăn sạch sẽ, ăn lẩm bẩm hài lòng: "Con còn nhỏ mà cứ bắt nạt con, đợi con chuyện, xem con bắt nạt thế nào!"
Mê Truyện Dịch
Cảnh Kiều khẽ liếc cô bé.
"Tiểu Kiều, hôm qua đánh con đúng ? Lúc ngủ, con thấy đầu đau quá đau quá, tướng quân cắn tóc con ?"
"Đừng vu oan cho tướng quân!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-583.html.]
"Hừ, là tướng quân , còn bênh tướng quân, tướng quân là đồ đại xa!"
Không thèm để ý đến An An nữa, Cảnh Kiều lòng như lửa đốt, mí mắt cứ giật liên hồi, giật nhanh.
———
Biệt thự.
Cận Ngôn Thâm xuống lầu, mặc áo sơ mi trắng, quần tây, trông phong lưu quý phái.
Lâm An Á bên bàn ăn: "Ngôn Thâm, ăn sáng ."
"Sáng nay cuộc họp, đủ thời gian." Nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, chiếc đồng hồ kim cương cổ tay.
Gật đầu, Lâm An Á : "Nghe bản thiết kế của Cảnh Kiều sắp thành , thiết kế của cô đặc biệt, mới lạ ?"
" , kinh diễm." Cận Ngôn Thâm nhướng mày, hề che giấu: "Cho đến nay, đó hẳn là bản thiết kế kinh diễm nhất."
Nghe , trong lòng Lâm An Á chút thoải mái nhưng chính cô là khơi mào cho chủ đề , trách ai?
Tiến lên, cô nhẹ nhàng ôm lấy eo Cận Ngôn Thâm: "Tối gặp."
"Ừ, tối sẽ ăn tối với em." Cận Ngôn Thâm nhẹ nhàng hôn lên trán cô , đó rời .
Sự khó chịu trong lòng Lâm An Á cũng tan biến, thế giới nhiều nhà thiết kế xuất sắc, Cảnh Kiều xuất sắc hơn cô , gì thể thừa nhận, cô chỉ khó chịu khi Ngôn Thâm khen ngợi cô mà thôi.
Thực , cô cũng thừa nhận sự xuất sắc của Cảnh Kiều.
Tuy nhiên, bây giờ cô thời gian nghĩ nhiều, thời gian cô cũng sẽ đến công ty nữa, xem nhà tân hôn, chọn một thứ thích.
Trên xe.
Cận Ngôn Thâm nổ máy xe thì điện thoại reo, thuận tay đeo tai bluetooth, ngắn gọn, thốt một chữ: "Nói!"
"Tổng giám đốc Cận, về hồ sơ của nhà thiết kế Cảnh và An An, giao cho thư ký ."
"Ừm..." Cận Ngôn Thâm khẽ đáp, hài lòng, nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc xe như mũi tên rời khỏi dây cung, lao vút .