Đôi mắt sáng ngời, An An tinh ranh, che miệng, cô bé khúc khích hai tiếng, gật đầu nhỏ như gà mổ thóc.
Dựa tường, Cảnh Kiều đang buồn chán chơi game, mắt ngước lên, ánh mắt liếc thấy An An khỏi phòng bệnh, ngạc nhiên nhướng mày, hỏi: "Sao con đây?"
An An để ý đến cô, hai tay nhỏ để lưng, vẫy vẫy tay với hai vệ sĩ canh giữ cửa phòng bệnh, đó, cắn tai thì thầm vài câu.
"An An, con đang gì ?" Nhìn càng lâu, Cảnh Kiều càng thấy nghi hoặc, cứ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đó tinh ranh, đắn thế nào .
Liếm môi, An An chớp đôi mắt to ngây thơ và đẽ, hỏi: "Tiểu Kiều, chạy ?"
"Chạy, tại ?"
Cánh tay nhỏ trắng nõn giơ lên trung, An An giọng sữa sữa : "Đuổi!"
Đuổi gì?
Chưa kịp phản ứng, Cảnh Kiều thấy hai vệ sĩ mặc vest đen sải bước tiến về phía , giật , theo bản năng, cô bỏ chạy.
Cười khúc khích, An An hài lòng, còn hét lên: "Chạy , Tiểu Kiều Kiều!"
Sau đó, thỏa mãn về phòng bệnh, An An một động tác OK: "Xong!"
Mê Truyện Dịch
Cận Ngôn Thâm hài lòng, đôi lông mày tỏa sáng, giơ cánh tay lên, bế An An, đặt lên giường bệnh, liếc đồng hồ kim cương, chờ đợi.
Cuối cùng, nửa giờ .
Ngay khi An An buồn ngủ, Cận Ngôn Thâm thậm chí gội đầu xong, cuối cùng Cảnh Kiều cũng hai vệ sĩ áp giải , giống như một tên tội phạm.
Vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của An An, ánh mắt sâu thẳm dừng Cảnh Kiều, Cận Ngôn Thâm cong môi mỏng, khen ngợi vỗ nhẹ lòng bàn tay: "Chạy giỏi..."
Ngẩng đầu, Cảnh Kiều sang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-675.html.]
Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, tinh thần trông hơn nhiều, cũng mới gội đầu, mái tóc cứng rắn thường ngày mềm mại áp trán, vẫn lau khô, ướt đẫm nhưng trông trẻ trung, giống đàn ông ngoài ba mươi tuổi chút nào.
An An dậy, bàn tay nhỏ gãi mông: "Bố, bố lười thế, gội đầu chỉ gội phía , gội phía ?"
"Phía vết thương, thể gội." Rất cưng chiều con gái, động tay, Cận Ngôn Thâm ôm An An lòng.
Thấy , Cảnh Kiều cũng yên tâm, nghĩ đến cảnh tượng , cô tức giận: "Bệnh thần kinh, bảo họ đuổi gì?"
Cận Ngôn Thâm nhướng mày, mặt lạnh, về phía hai vệ sĩ: "Ai bảo các đuổi cô ?"
Hai vệ sĩ run rẩy, chỉ An An.
An An khúc khích: "Con bảo đuổi, bố, con chỉ bảo họ đưa Tiểu Kiều , hỏi Tiểu Kiều tại chạy, thế là chạy, hai chú mới đuổi theo."
" , Cận , Cảnh tiểu thư chạy, chúng cũng đuổi, hơn nữa còn đợi ở cửa nhà vệ sinh nữ nửa tiếng."
Cảnh Kiều: "..."
Cận Ngôn Thâm cong môi , cơn đau đầu trong nháy mắt như biến mất, còn dấu vết, thầm nghĩ, con và phụ nữ yêu ở bên, quả nhiên khác hẳn, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, phất tay một cái, bảo vệ sĩ rời .
"Nghe , mấy ngày nay, cô đến thăm , từ khi nhập viện, m.á.u lạnh vô tình, tim bằng sắt, nhẫn tâm ?"
Nghĩ đến đây, vẫn khỏi bực bội.
Cảnh Kiều khẩy: "Không vẫn sống ?"
"Bố, bố, , Tiểu Kiều đến thăm bố mà, chính là cô xinh đó, vợ của bố, cho Tiểu Kiều ." An An sốt ruột, đang giải thích.
"Thật ?" Cận Ngôn Thâm mày giãn , sự dịu dàng chảy tràn, xoay An An , đối mặt với , liếc Cảnh Kiều, hàm ý sâu xa : "Đến đây, bố cho con , cứ gọi là cô, cô vợ của bố."