"Ha ha, cho cô , cả tuyệt đối sẽ đụng đến cô ! Cô là một tên đồ tể, tay còn dính đầy m.á.u của An Á!" Vừa gặp mặt, Cận Thủy Mặc lời lạnh lùng.
Cảnh Kiều vốn sợ trời sợ đất, chỉ An Á là điểm yếu của cô, , sắc mặt cô tái nhợt đôi chút.
"An Á c.h.ế.t thảm như , mà cô sống như thế, cô thấy an tâm ? Nếu là cả, sẽ đánh cô đến nửa sống nửa chết!"
Ngực phập phồng, Cảnh Kiều còn hứng thú ăn sáng nữa, để ý đến Cận Thủy Mặc, bỏ .
Ăn trưa cùng Trần Thiến, Cảnh Kiều kể chuyện tối qua thấy tiếng động lạ trong phòng. Nghe , hai mắt Trần Thiến sáng lên, chắc chắn là ma ám, trong biệt thự quá nhiều oan hồn nên ban đêm mới quậy phá: "Theo thông lệ, phòng của hẳn là ở góc cuối hành lang?"
Nhớ một lúc, Cảnh Kiều : "Ngoài cửa sổ phòng còn một cái cây, trông vẻ khá lâu năm."
" đúng đúng, những điều đều phù hợp với quy luật của phim kinh dị, , chúng xem phim kinh dị để nghiên cứu xem , xem tiếp theo sẽ thế nào!"
Cảnh Kiều nhưng Trần Thiến cứ kéo , hai trong phòng, kéo rèm cửa, xem phim kinh dị.
Đến chiều, Trần Thiến xem phim, Cảnh Kiều thời gian, cô còn đến chợ đầu mối, lấy thêm hàng, tối về bán.
Trần Thiến ngăn cô nữa, đến chợ đầu mối, cô nghĩ đến việc nhập thêm một thứ, xoa cằm, nghĩ xem thứ gì bán chạy nhất, lợi nhất.
Nghĩ một lúc, cuối cùng cô nhập một ít hoa hồng và búp bê vải.
"Cô ơi, cô nhập thêm một ít bao cao su , cái bán chạy lắm." Ông chủ nhiệt tình giới thiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-72.html.]
Má Cảnh Kiều ửng hồng, chút ngượng ngùng lắc đầu: "Không cần, cần cái ."
"Tin , cái bán chạy lắm, khá kiếm tiền, lấy một ít ? Dạo bán chạy lắm! Nam nữ trưởng thành, đam mê cháy bỏng, bán cái lắm!"
Nghe đến hai chữ kiếm tiền, Cảnh Kiều cắn môi, gật đầu: "Vậy lấy một ít, bán thử ."
Trời dần tối, bắt đầu bày hàng, vì sự ngượng ngùng trong lòng, cô vẫn bày những chiếc bao cao su đó , cứ thấy ngại ngùng đó.
Phát huy sở trường của , hát nhảy, dùng hết sức lực, mặt Cảnh Kiều cũng ngày càng dày, trực tiếp chặn những vị khách qua .
Một chiếc Bentley màu đen dừng bên đường, tài xế liếc ngoài cửa sổ, trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, hôm nay thiếu phu nhân đến đây bán nghệ thế ?
Mê Truyện Dịch
Cận Ngôn Thâm xuống xe, bàn tay xương xương tùy ý cởi cúc áo vest, nheo mắt, liếc Cảnh Kiều ở đối diện, bước khách sạn năm đối diện.
Không tự chủ , cô nắm chặt túi hơn, như bóp hai cái lỗ.
"... định bán an... an... an , là ông chủ bán cái kiếm tiền hơn, nhét cho , bắt bán thử."
Cảnh Kiều cúi mắt, như bóp cổ, trôi, giọng nhỏ như muỗi, lắp bắp.
Cận Ngôn Thâm lạnh lùng cô, đường nét khuôn mặt nghiêng cực kỳ sắc bén: "Ông bảo cô bán là cô bán, lời thế ? Lời cảnh cáo của , cô coi như gió thoảng bên tai ?"
Ngẩng đầu theo bản năng, Cảnh Kiều lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không, là của , tuyệt đối bán những thứ nữa, đảm bảo."