Người đàn ông bá đạo, giọng âm trầm, kiên quyết, cho phép phản kháng, thuận thế, nắm lấy tay cô, đặt lên thái dương, lười biếng lệnh: "Hơi đau, xoa một chút."
Nhắm mắt , ngón tay Cảnh Kiều từ từ cử động, lực nhẹ cũng nặng.
Được ấn thoải mái, Cận Ngôn Thâm lim dim mắt, coi cô như gối ôm, tay to ngang hông, vì thoải mái, giọng cũng trở nên dịu dàng: "Ở thêm một thời gian nữa ..."
Cảnh Kiều gật đầu, dù cũng định rời .
"Ừm..." Anh thoải mái rên khẽ, đôi tay trắng nõn mềm mại xương chinh phục: "Thật c.h.ế.t em..."
An An chơi vui vẻ, giày chân, bước suối, lạnh, cô bé kêu oái oái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ánh nắng mặt trời, ửng hồng khẽ.
Mặc dù chỉ một , cô bé vẫn thể chơi vui.
An An cảm thấy, bây giờ hạnh phúc, tất nhiên, nếu Tiểu Kiều và bố yêu thì hơn, từ khi hai yêu , càng ngày càng coi trọng cô bé!
mà, cũng chỉ Tiểu Kiều mới xứng với bố, Tiểu Kiều , bố cũng , cô bé còn hơn, đến mức cần gì cả!
Sáng sớm hôm .
Cảnh Kiều vẫn đang ngủ say nhưng cảm thấy giường cứ rung lắc, rung lắc mạnh, cô vô thức cau mày, cảm thấy khó chịu, đầu nặng trịch.
Hai tay chậm rãi xoa trán, cô mơ màng mở mắt nhưng kinh ngạc phát hiện ngủ giường, mà đang ghế da ở hàng ghế xe Bentley.
Tỉnh táo ngay lập tức!
Cảnh Kiều dậy, ngẩng đầu, ngoài cửa sổ, trời sáng trưng, mặt trời treo lơ lửng giữa trung.
Có lẽ thấy tiếng động từ phía , Cận Ngôn Thâm đầu , những ngón tay dài và xương xương vẫn đặt vô lăng; "Tỉnh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-747.html.]
"Đi ?" Cảnh Kiều cau mày, qua cửa sổ, thể thấy cảnh vật lùi nhanh, rõ ràng, xe đang chạy đường cao tốc.
"Một nơi..."
Ánh mắt sâu thẳm, rõ.
Cô cũng hỏi nữa, mà đổi chủ đề; "Khoảng bao lâu nữa thì đến nơi?"
Nâng tay, Cận Ngôn Thâm liếc chiếc đồng hồ kim cương cổ tay, giọng âm trầm; "Năm sáu tiếng..."
Cảnh Kiều kinh hô; "Lâu !"
Liếc mắt cô, Cận Ngôn Thâm cong môi mỏng, khẽ khẩy; "Trước đây thấy em ngủ giỏi thế, chín giờ tối bế em lên xe, giờ mới phát hiện , muộn ?"
Mắt mở to, cô vội vàng lấy điện thoại , bây giờ là mười một giờ trưa!
"Anh lái xe cả đêm ?"
Mê Truyện Dịch
"Nghỉ hai ba tiếng..." Cận Ngôn Thâm trả lời cô, ngón tay dài vuốt cằm; "Kiếp em đầu thai nhầm , thấy một loài động vật nào đó phù hợp với em hơn , hử?"
Má ửng hồng, , cô lời ý , Cảnh Kiều giơ tay vỗ lưng ; "Lái xe cẩn thận , đồ đồng loại!"
Tiếng nhẹ phát từ cổ họng, Cận Ngôn Thâm cũng tức giận, nổi nóng, ngược còn "Ừ" một tiếng, cuối cùng, cong môi mỏng, buông một câu; "Đồng loại hợp nhất."
"Ai hợp với !"
"Đừng bướng, ngoài , em còn hợp với ai, lên phía , một lái xe, buồn lắm..."