Ăn trưa xong, Bùi Thanh Ca ở bên cạnh An An dạy đàn, còn Cảnh Kiều một bên, lặng lẽ lắng .
Mặc dù Bùi Thanh Ca còn nhỏ nhưng đàn piano khá, , êm tai, dạy An An cũng nghiêm túc, trách nhiệm.
Còn An An thì rõ ràng thích đàn piano, nghiêng đầu, cắn tay nhỏ trắng nõn, thích thú.
Bây giờ, An An cảm thấy, đàn piano thực sự tuyệt!
Khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ ngưỡng mộ, An An chăm chú Bùi Thanh Ca ; "Chị ơi, chị ơi, học đàn piano xong, tay em thể giống như chị, nhanh lắm nhanh lắm ?"
" , cho nên, An An học cho nghiêm túc, ?"
"Vậy, , tay em cũng thể như tay chị ?"
"!"
An An gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, còn thở phào nhẹ nhõm: "Như là , như là , con tay giống như tay của Tiểu Kiều, quá mập, !"
Cảnh Kiều: "..."
Cô đưa tay , tay của Bùi Thanh Ca, quả nhiên, đàn piano, tay sẽ khác hẳn.
Mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng tay của Bùi Thanh Ca thon dài, gầy.
Còn cô, mềm mềm, thịt thịt.
Nâng tay lên, Cảnh Kiều vui đánh đầu nhỏ của An An: "Có đứa nào về như ?"
"Con sự thật, cô giáo , dối là , mũi sẽ dài đấy! Con Pinocchio, con đứa trẻ ngoan ngoãn!"
An An hừ một tiếng, để ý đến Cảnh Kiều.
Không phiền hai đàn piano, Cảnh Kiều bước khỏi phòng, trong phòng khách, dọn dẹp đồ đạc, xem dạo Trần Thiến đều về ngủ, ghế sofa khá bừa bộn, quần áo cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-754.html.]
Quả nhiên, sáu giờ tối, Trần Thiến đẩy cửa bước , thấy Cảnh Kiều, cô chớp mắt: "Về ?"
Gật đầu, Cảnh Kiều đưa cho cô một cốc nước ấm.
Mê Truyện Dịch
Nghe thấy tiếng đàn piano vọng từ phòng ngủ, Trần Thiến cau mày: " An An tiến bộ nhanh quá nhỉ, mới nhanh như đàn giỏi như thế?"
"Không, là mời gia sư dạy đàn cho con bé."
Trần Thiến khẽ : "Cũng chịu chi tiền cho con gái đấy, tệ, đúng là bà , buồn ngủ, lên lầu nghỉ ngơi ."
Không ngăn cô , Cảnh Kiều buồn chán xem tạp kỹ, gần đến tối, Bùi Thanh Ca rời , An An cũng buồn ngủ, mắt mở nổi, mệt.
Sắp xếp thỏa cho An An, cô đang đắp chăn thì điện thoại reo, máy, là của Cận Ngôn Thâm, ngắn gọn: "Tối nay, qua."
"Bạn em đang ở đây." Cảnh Kiều mở lời, khéo léo từ chối.
"Vẫn còn ở đó, khi nào thì ?"
Giọng của Cận Ngôn Thâm âm trầm, lạnh lùng, vui.
"Không , lẽ sẽ ở một thời gian." Cảnh Kiều đang uống nước, khẽ nhấp môi.
"Em ngoài!" Anh tiếp tục .
Cảnh Kiều sửng sốt: "Sao ?"
"Ra ngoài."
Mang theo sự nghi ngờ, Cảnh Kiều đặt cốc nước xuống, ngoài, đó thấy chiếc Bentley màu sâm panh đỗ cách đó xa, tới, mở cửa ghế phụ, lên; "Sao đến đây?"
"Nghe giọng điệu , là chào đón đến ?" Cận Ngôn Thâm càng hài lòng với thái độ như ; "Cô căn hộ riêng, vẫn luôn ở đây với em ư?"