Mím chặt đôi môi nhỏ, cô bé lẻn ngoài, đóng cửa .
Ngay đó, Cảnh Kiều đàn ông bế lên, trực tiếp ném lên giường lớn, nệm giường mềm, độ đàn hồi, cả cô bật dậy, còn kịp kêu lên, cơ thể đàn ông đè xuống.
Yêu đương đến chết, quấn quýt đến chết, hết đến khác, như một con sói đói, thế nào cũng đủ.
Bên .
Vẫn cầm điện thoại tay, n.g.ự.c Lâm An Á phập phồng.
Điện thoại vẫn ở trạng thái kết nối, cúp nên cô rõ động tĩnh.
Hai mắt cô đỏ ngầu, nước mắt tuôn rơi, cắn nát môi, m.á.u chảy nhưng vẫn cúp máy, vẫn lắng .
Cô bao giờ , tính cách của Cận Ngôn Thâm như .
Bốn năm, từng đụng cô một nhưng khi gặp Cảnh Kiều, nóng lòng như .
Tiếng đàn ông và phụ nữ hòa , từng tiếng một kích thích màng nhĩ và giác quan của Lâm An Á, cô điên , vẻ như thực sự điên !
Không từ bỏ, cô cái gì? Là cái gì?
Ngoài phòng.
Trần Thiến An An đang khoanh chân, ung dung ăn sô cô la và thạch, nhíu mày khó hiểu: "Gan lớn thế, sợ Tiểu Kiều đánh ?"
"Tiểu Kiều thời gian để ý đến con, đang chơi trò hôn hít với bố con." An An ăn một miếng thạch lớn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ: "Thật tuyệt!"
Chú chó tướng quân đất thè lưỡi l.i.ế.m láp, mắt cứ chằm chằm An An, sủa khe khẽ.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-782.html.]
"Tướng quân, máy ăn những thứ , đây là đồ ăn vặt, cho mày, máy mới xuất viện, ăn đồ lành mạnh, ăn những thứ , ngoan nào!"
An An xổm xuống đất, giảng giải cho tướng quân, nhai khoai tây chiên, phát tiếng lạo xạo.
Trần Thiến: "..."
Có lẽ tướng quân đói quá, bèn nhảy dựng lên, ngoạm lấy khoai tây chiên tay An An, chạy , vùi mặt túi đựng, l.i.ế.m láp ăn.
An An òa lên một tiếng, suýt .
Trần Thiến chỉ phòng: "Để Tiểu Kiều thấy, con đừng hòng ăn gì nữa."
Lau nước mắt, An An hít mũi, lục tìm thạch, hai tay ôm chặt lấy ăn, sợ tướng quân cướp mất.
Cuối cùng, ăn no uống đủ, An An thỏa mãn vật ghế sofa, động đậy, bụng ăn căng tròn, tròn vo như quả bóng bay.
Còn Trần Thiến thì chỉ thở dài, cô mua hơn ba mươi tệ đồ ăn vặt, chỉ trong một buổi chiều, tất cả đều bụng An An.
Ăn như thế , nổ bụng mới lạ.
Bởi , Cận Kiều mới hạn chế An An, đứa nhỏ đúng là kiềm chế!
Không phiền hai , cô bế An An về phòng , Trần Thiến thấy, lúc nhất là nên phiền, nếu , cô sợ Cận Ngôn Thâm sẽ g.i.ế.c mất!
Đàn ông thỏa mãn dục vọng, đáng sợ.
May mà An An đứa trẻ bám , theo Trần Thiến, cũng ngoan ngoãn, nháo, ngủ , chỉ đôi bàn tay nhỏ vẫn chịu yên...
Trần Thiến mặt đỏ tim đập, gỡ hai cái vuốt của An An nhưng đầy năm phút, hai cái vuốt sói đó mò tới, cứ thế lặp lặp nhiều , khiến cô mệt mỏi chịu nổi.