Nói xong, cô lấy khăn , thẳng lưng, chỉ vài cái là lau sạch bụi bẩn đôi ủng, toát lên một vẻ kiêu ngạo nên lời.
Giày lau sạch nhưng trong lòng Trần Tử Nhiên vô cùng khó chịu, ngọn lửa đó những tắt mà còn bùng cháy dữ dội hơn, thật xé cô thành từng mảnh!
Cô chuẩn gây chuyện nữa thì trợ lý vội vàng chạy tới: "Đến lượt cảnh tiếp theo , đạo diễn đang tìm cô, sắp nổi giận , mau ."
Mặc dù cam lòng nhưng Trần Tử Nhiên cũng đành bỏ cuộc, hừ lạnh một tiếng, ngang qua mặt Cảnh Kiều.
Cũng để trong lòng, Cảnh Kiều như chuyện gì dậy, vứt khăn , tiếp tục việc của .
Chín giờ tối tan , xuống núi Yến Sơn, lên xe buýt, Cảnh Kiều thấy buồn ngủ, đến khi đến Cận Trạch thì là mười một giờ đêm.
Ngáp dài, vươn vai lên lầu, thậm chí còn tắm rửa mà thẳng xuống giường.
Ngủ đến 2 giờ sáng, Cảnh Kiều thấy khát, cổ họng khô khốc, thực sự dậy nhưng khát chịu , còn cách nào khác, cô lim dim mắt, cố gắng xuống giường, đến phòng khách.
Đổ một cốc nước ấm, cô lảo đảo lên lầu, một tay đẩy cửa phòng, khi thấy cảnh tượng mắt, cốc nước trong tay cô "Bốp" một tiếng rơi xuống đất, hét lên: "Á——"
Chỉ thấy, bên ngoài cửa sổ một bé trẻ tuổi đang lơ lửng, trông mười bốn mười lăm tuổi, mặt đầy máu, mặc một bộ vest trắng...
Trong lúc kinh hoàng, Cảnh Kiều nhanh chóng đóng cửa phòng , lưng dựa cánh cửa, sắc mặt trắng bệch, mềm nhũn, thở hổn hển, cơn buồn ngủ biến mất, lập tức tỉnh táo.
Lúc , cửa phòng đối diện mở , Cận Ngôn Thâm bước , mặc áo ngủ lụa, ánh lên vẻ sang trọng, lúc , mặt mày u ám, cau mày: "Ồn ào cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-79.html.]
Anh vẫn ngủ, đang ký tên tài liệu khẩn cấp, cửa phòng vẫn mở, còn một tài liệu quản gia Trương đưa tới, chỉ là tiếng hét quá chói tai, ảnh hưởng đến sự tập trung của .
"Không... ... ..." Cảnh Kiều vẫn hồn nỗi sợ hãi, lắp bắp, chân run vững.
Liếc mắt , Cận Ngôn Thâm cô đang dối, mất kiên nhẫn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng toát lên vẻ lạnh lẽo: "Nói!"
"Có... ma... phòng ma..." Cô l.i.ế.m môi, chỉ tay phòng.
"Có ma?" Anh nheo mắt nguy hiểm: "Tốt nhất cô nên chắc chắn rằng đang thật!"
Dứt lời, Cận Ngôn Thâm giơ chân dài bước về phía phòng, còn tim Cảnh Kiều vẫn đập thình thịch, ngay khi bàn tay to của chạm tay nắm cửa để đẩy , cô nhịn , bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy cánh tay : "Anh đừng , thực sự ma!"
"Không cho ? Sợ phát hiện thứ gì đó, sợ lời dối vạch trần?" Anh chế giễu hỏi ngược , rõ ràng tin lời cô.
Cảnh Kiều tức điên lên: "Anh điều !"
Cận Ngôn Thâm để ý đến cô, tự mở cửa phòng, nếu là bình thường, chắc chắn Cảnh Kiều sẽ đến gần nửa bước nhưng bây giờ tình hình đặc biệt, cô sợ.
Chạy từng bước nhỏ, Cảnh Kiều trốn lưng cao lớn của , một tay còn lén nắm chặt vạt áo ngủ của , giống như một cái đuôi, theo nhưng cảm giác an .
Cùng với việc cửa phòng mở , cảnh tượng bên trong cũng hiện rõ ràng, ga giường vẫn còn những giọt máu, bé đó vẫn lơ lửng bên ngoài cửa sổ, chỉ điều, dáng vẻ của ngày càng khủng khiếp, dữ tợn.
Mê Truyện Dịch