Cả đêm, Cảnh Kiều ngủ , cô ngủ nông, luôn tỉnh giấc, dù thế nào cũng ngủ , mắt, trong đầu, bộ đều hiện lên hình ảnh của Cận Ngôn Thâm.
Đã hai giờ sáng, cô dậy, mở ngăn kéo, lấy ba lọ thuốc bổ não an thần, uống một cạn sạch.
Gần đây, Cảnh Kiều mất ngủ.
Ngày hôm .
Bùi Thanh Ca đang dạy An An đàn piano, Cảnh Kiều dọn dẹp căn hộ, lau nhà, lau cửa sổ, dọn dẹp phòng, trông vẻ bận rộn ngơi tay.
Thực , phòng khách buổi sáng Bùi Thanh Ca dọn dẹp một lượt, sạch sẽ.
Cô cũng chỉ là tự tìm việc , chỉ như , cô mới thể để đầu óc trống rỗng, suy nghĩ lung tung, nghĩ đến .
"Tiểu Kiều, chiều nay chúng xem biểu diễn ?" An An phấn khích, hình nhỏ bé ghế cứ ngọ nguậy.
Cảnh Kiều ngẩng đầu lên: "Con ?"
"Muốn , , Tiểu Kiều, con từng biểu diễn bao giờ, con thấy, chắc chắn sẽ , ích cho con."
An An vẻ ngượng ngùng, cô bé với Tiểu Kiều là vì xem hoàng tử bạch mã nên mới đến buổi biểu diễn, sợ Tiểu Kiều cho .
"Còn nữa, Tiểu Kiều, con thấy, vé cửa buổi biểu diễn chắc chắn đắt, vứt như , tiếc lãng phí, đúng ?"
"Biết , chiều nay sẽ đưa con ."
Rất vui, An An túm lấy vạt áo Bùi Thanh Ca, thầm.
Cuối cùng cũng đến buổi chiều, Cảnh Kiều ghế sofa, đợi An An, đến giờ khởi hành, cô bé vẫn khỏi phòng.
Còn về căn phòng, sớm An An lục tung lên, quần áo của cô bé đều vứt ghế sofa, hình nhỏ bé còn đang chui trong đống quần áo để tìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-841.html.]
"An An, chị thấy cái cũng khá ." Bùi Thanh Ca chỉ một chiếc váy liền nơ bướm.
"Không cần, trẻ con quá."
Bùi Thanh Ca: "..."
Mới bốn tuổi, mặc quần áo trẻ con là đúng .
"Vậy cái thì , váy trắng, ."
Mê Truyện Dịch
Gãi đầu, An An vẻ vui, liếc mắt, tủ quần áo hai , đó mới miễn cưỡng đồng ý, mặc lẩm bẩm: "Bình thường Tiểu Kiều mua quần áo cho con là đồ gì thế, cái nào , đến lúc quan trọng kéo chân con!"
Mặc váy trắng, giày cao gót, còn chê tóc , bắt Bùi Thanh Ca tết tóc cho .
Tay Bùi Thanh Ca khéo, tết tóc , trông như công chúa nhỏ.
An An hài lòng.
Cảnh Kiều đồng hồ, kiên nhẫn dần cạn, cuối cùng cũng đợi An An, cô tiện tay cầm túi, vì tâm trạng nên để ý đến cách ăn mặc của An An, càng để ý đến cách trang điểm.
An An chút thất vọng trong lòng.
Vẫy tay tạm biệt, Cảnh Kiều dẫn An An đến địa điểm biểu diễn, đông, nườm nượp, tất cả chỗ đều chật kín, còn chỗ trống.
Hai vé Lâm Tử An để cho Cảnh Kiều là chỗ nhất, là chính giữa hàng đầu tiên, gần sân khấu, thể thu trọn thứ sân khấu tầm mắt.
Không hứng thú, Cảnh Kiều vẫn luôn ngẩn ngơ, những khác đều vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm.
Lâm Tử An bước , mặc một bộ vest trắng, đây là phong cách thường thấy của , ôn hòa, như gió.