VÒNG LẶP VÔ HẠN CỦA CHỒNG TÔI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-01 13:21:27
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 5

 

Người chồng da ngăm bật , khàn giọng đáp:

 

“Ừ… nhà bệnh nhân.”

 

ôm chầm lấy .

 

Cơ thể rắn chắc của bỗng căng cứng, giọng trở nên căng thẳng:

 

“Đừng… đừng bừa.”

 

Nước mắt nóng rơi xuống n.g.ự.c , như bỏng, hoảng loạn đưa tay lau nước mắt cho :

 

“Đừng nữa, thật mà.”

 

dụi mặt lồng n.g.ự.c , khẽ hỏi:

 

“Rốt cuộc thế?”

 

Anh hít một thật sâu, mùi hương tóc khiến ngây dại, lẩm bẩm:

 

“Anh quen là ‘tank’ của đội mà, mỗi trận đều đỡ đòn… chỉ là… đau chút thôi.”

 

Giọng khựng , đột nhiên ôm chầm lấy , vùi đầu hõm vai , giọng khàn đặc:

 

“Vợ ơi, dối đó… thật đau lắm… đau lắm, vợ ơi…”

 

Hõm vai ướt lạnh là nước mắt của .

 

nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc sần sùi của , dịu giọng:

 

“Không nữa, để vợ giúp chữa thương nhé?”

 

Anh rúc lòng , ấm giọng đáp:

 

“Được, vợ thổi thổi cho ~”

 

Sáng hôm , tỉnh dậy, thấy chồng ở đầu giường.

 

Anh vẫn mặc áo.

 

Vẻ mặt đầy kinh ngạc, xuống làn da ngăm rám nắng của :

 

“Vết thương của ? Cả bầm dập thế mà chỉ ngủ một đêm là hết ?!”

 

lấy quần áo từ máy sấy, giúp mặc , hôn nhẹ lên má :

 

“Lần mà còn hôi như , em sẽ mặc kệ luôn đấy.”

 

Người chồng da ngăm sững .

 

Sắc mặt vốn đen, giờ càng tối sầm, chẳng lẽ thích hôn?

 

buồn bã cúi đầu:

 

“Anh thích thì em hôn nữa.”

 

định rời , bỗng nắm lấy tay , ánh mắt dừng môi, giọng trầm thấp:

 

“Không thích… chỉ là em hôn… sai chỗ thôi.”

 

ngơ ngác:

 

“Vậy… hôn ở ?”

 

Anh khẽ chỉ môi :

 

“Em hôn tối qua , thì hôm nay đến lượt .”

 

khẽ chạm môi một cái, nhẹ như chuồn chuồn.

 

Thấy khuôn mặt càng lúc càng đen , mới sực hiểu đang đỏ mặt, chỉ là vì da quá đen nên nhận !

 

Trời ơi, đáng yêu thật!

 

bật , nhào lòng , hôn thêm một cái nữa.

 

Lần , ngẩn , đôi mắt rối loạn, chỉ lẩm bẩm:

 

“…Xong , tiêu thật .”

 

Trong phòng khách hai sẵn.

 

Chàng trai mặc hoodie bằng ánh mắt oán trách quấn quýt, khiến sợ, vô thức lùi hai bước đụng một lồng n.g.ự.c nóng rực phía .

 

Người chồng da ngăm thuận tay ôm lấy eo :

 

“Sao nữa?”

 

Ánh mắt trai mặc hoodie lập tức dán chặt bàn tay đang ôm , ánh sắc đến mức tưởng như thể đục một lỗ đó.

 

Người chồng da ngăm càng ôm chặt hơn, giọng trầm thấp, mang theo chút khiêu khích:

 

“Vợ ơi, hôm nay quà cho ?”

 

“Quà?” - ngơ ngác .

 

Trong mắt ánh lên vẻ mong chờ:

 

“Là mấy món như búa sắt, kìm sắt… gì cũng , chỉ cần là quỷ khí cấp S thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-lap-vo-han-cua-chong-toi/chuong-5.html.]

 

chẳng hiểu gì cả, chỉ lắc đầu.

 

Ánh sáng trong mắt thoáng tắt, nhưng nhanh khẽ cong môi, cúi đầu hôn lên khóe môi :

 

“Không cũng , vợ đối xử với thế lắm .”

 

đỏ bừng mặt, khẽ đẩy , bên cạnh còn mà!

 

Ánh mắt đeo kính bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự kinh ngạc:

 

“Cậu cũng…”

 

Lời còn dứt, trai mặc hoodie nắm chặt cổ áo da ngăm, đ.ấ.m thẳng một quyền mặt !

 

hét lên một tiếng thất thanh.

 

Người đeo kính vội vàng kéo trai mặc hoodie .

 

Người chồng da ngăm , chỉ là trầy nhẹ.

 

lo lắng chạm khóe môi rách của :

 

“Lại thương nữa .”

 

Anh khẽ, giọng khàn trầm, ghé mặt gần:

 

“Vợ hôn một cái là khỏi ngay thôi.”

 

đỏ mặt, đẩy , chạy bếp, lấy hộp cơm tình yêu chuẩn sẵn đưa cho .

 

Chàng trai mặc hoodie đỏ hoe mắt, gầm nhẹ:

 

“Thuốc cấp cứu cấp S! Cái đó vốn dĩ là quà cô chuẩn cho mới đúng!”

 

Người chồng da ngăm nắm tay , nhẹ nhàng đưa lên môi, hôn một cái liếc sang trai , ánh mắt đầy khiêu khích:

 

“Cô là vợ .”

 

Đôi mắt trai mặc hoodie đỏ rực, căng tràn giận dữ.

 

Hai sắp lao đ.á.n.h , thì đeo kính kịp thời kéo cả hai ngoài.

 

Cạch! Cánh cửa đóng sầm .

 

mỉm đồng hồ.

 

Cũng đúng giờ … đến lúc tiệm chè việc thôi.

 

Buổi tối khi về, bầu khí trong nhà trở nên nặng nề khác thường.

 

Chồng giờ da nẫu cũng mặc áo hoodie nữa.

 

Anh đẩy nhẹ gọng kính vàng sống mũi, giọng trầm bình thản:

 

“Tối nay, các ý kiến chứ?”

 

“Có ý kiến!” — hai còn đồng thanh đáp.

 

Người chồng đeo kính nhếch môi lạnh nhạt:

 

“Có cũng nhịn. Còn để cô chơi kiểu , đội chúng tan sớm thôi.”

 

Người đàn ông da ngăm nhướng mày, định phản bác, nhưng chỉ c.ắ.n chặt điếu t.h.u.ố.c trong miệng, bực bội bật lửa mấy mà vẫn châm .

 

Chàng trai mặc hoodie cuối cùng nhịn nổi, gào lên:

 

“Đó là vợ ! Vợ !”

 

Cạch! Một cái tát vang lên.

 

Anh đeo kính tay, mặt biểu cảm.

 

Chàng trai mặc hoodie trừng , sững sờ tin nổi.

 

Người chồng đeo kính lạnh giọng:

 

“Bây giờ bình tĩnh ?”

 

Mặt đỏ bừng vì tức giận.

 

Anh đeo kính đột ngột sang phía , giọng lệnh:

 

“Lại đây.”

 

ngoan ngoãn bước đến.

 

Anh :

 

“Hôn .”

 

ngại ngùng, mân mê ngón tay.

 

Giọng vẫn lạnh lẽo như băng:

 

“Hôn .”

 

nghĩ, chắc cũng thể hiện tình cảm mặt , mà vợ thì cũng nên cho chồng chút thể diện chứ.

 

Thế là đỏ mặt, khẽ hôn lên má một cái.

 

 

Loading...