Đêm  khi rời Tô Châu, canh khuya vắng , Bạch Thanh Ẩn   đất ở gian ngoài vẫn  chợp mắt.
Tới lúc trăng ngả về tây,   động tĩnh phòng trong, xác định Ngưng Sương  ngủ say, liền nhẹ nhàng  dậy, mặc quần áo, cẩn thận mở cửa phòng, rón rén  ngoài, khép cửa .
Vừa  khỏi phòng,  liền nhảy lên nóc nhà,  chung quanh một lượt, thấy ngọn đèn nhỏ cách đó  xa,  khỏi mím môi mỉm , lập tức vọt ngay về phía điểm sáng .
Trong chốc lát,   tới  mặt Trường Tiếu đang cầm ngọn đèn Khổng Minh trong tay như đang chờ đợi ai.
Thấy  đến là , Trường Tiếu buông ngọn đèn cho nó từ từ bay lên  trung  mới rút một tờ giấy trong ống tay áo , bất đắc dĩ hỏi Bạch Thanh Ẩn: "Tỷ phu, ngươi đặt tờ giấy  lên bàn học của , bảo giờ hợi đêm nay cầm đèn Khổng Minh   nóc nhà đợi ngươi là  ý gì?"
Bạch Thanh Ẩn  y chằm chằm hồi lâu   gì, tựa như tìm kiếm linh hồn Trường Tiếu núp sâu bên trong  thể .
Trường Tiếu    mãnh liệt tới mức rờn rợn: "Tỷ phu, vì   Trường Tiếu như ?"
Bạch Thanh Ẩn lúc  mới dời tầm mắt, cúi đầu  nhạt, : "Trước mặt  mà còn giả vờ ?"
Trường Tiếu biến sắc.
"Ta   hết ,  mặt , ngươi cứ thể hiện con  thật của ,  sẽ   với bất kỳ ai cả."
Trường Tiếu sững sờ tại chỗ, ngơ ngác  .
Bạch Thanh Ẩn  khẽ, bước  gần y: "Sao nào? Sao   gì? Chẳng  ngày thường nhanh mồm nhanh miệng lắm ư?"
Trường Tiếu chân tay luống cuống lùi từng bước: "Tỷ, tỷ phu, ngươi đang  gì ,   hiểu. . . . . ."
"Ngươi thật sự  hiểu,  giả vờ  hiểu?”
Khẩu khí của  tựa như đang thẩm vấn phạm nhân, quyết dồn đối phương  ngõ cụt.
"Ta. . . . . ." Trường Tiếu cắn môi , cuối cùng xoay ,  về phía cái thang "Ta về phòng đây, ngày mai còn   học. . . . . . A? !"
Thấy y  chạy trốn, Bạch Thanh Ẩn chuyển  về phía , túm lấy cánh tay , bay xuống mặt cỏ,  đó dùng sức áp Trường Tiếu  mặt đất.
"Tỷ phu? !"
Trịnh Trường Tiếu thất kinh, tái mặt  nam nhân lạnh lùng  mặt.
Thấy y kêu to, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn lãnh thêm vài phần, lạnh giọng : "Ta   trở thành tỷ phu của ngươi!"
"Gì cơ?" Người đang té  mặt đất kinh ngạc mở to mắt.
"Người   kết hôn   tỷ tỷ ngươi, mà là ngươi!"
Đối mặt với những lời ,  phản ứng  ?
Trường Tiếu nhất thời   vô lực,  phịch xuống đất, cứng họng ngơ ngác  gương mặt lạnh lùng của .
Bạch Thanh Ẩn  y hừ lạnh một tiếng,  tiếp: "Ta vốn tràn đầy chờ mong, nhưng một khắc  lật khăn che mặt tân nương,  như  đ.â.m một nhát. Mà lúc  ngươi cư nhiên là   của Ngưng Sương,  như ngũ lôi oanh đỉnh, khó  thể tin nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-13.html.]
"Ta một mực cố gắng chấp nhận sự thật tàn khốc  nhưng tình cảm  áp chế  càng mãnh liệt. Sau khi chứng kiến màn  phát sinh tại thư phòng của cha ngươi,  đột nhiên sinh  những ham   an phận. . . . . ."
Bạch Thanh Ẩn  xổm  mặt Trường Tiếu, khẽ khàng chạm lên môi y.
"Ta nghĩ, nếu khi đó  ngươi hôn là , thì   bao."
Trường Tiếu khiếp sợ trừng lớn mắt,  mới kinh hoảng gạt  ,  lên  chạy trốn, nhưng  Bạch Thanh Ẩn kéo .
"Buông , nếu   kêu lên bây giờ!"
Liều mạng giãy dụa cũng trốn  thoát khỏi cánh tay cứng rắn của  ,Trường Tiếu  tình thế cấp bách mà kêu to lên.
"Kêu . Gọi hết   tới đây,   sẽ kể cho tất cả  chuyện xảy  hôm đó. Đặc biệt là cha ngươi!"
Thân thể đang  giữ đột nhiên cứng ngắc, tiếng kêu cũng im bặt.
Bạch Thanh Ẩn thừa dịp, kéo y  lòng, ôm chặt lấy.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Trường Tiếu  ôm một lúc lâu mới phản ứng, bối rối đẩy    nhưng  .
"Tỷ. . . . . . Tỷ phu, ngươi  gì thế. . . . . . Buông, buông . . . . . ."
Mặc y giãy dụa thế nào,   cứ ôm chặt, rơi  đường cùng, rốt cục Trường Tiếu chỉ  thể bất an ngập ngừng .
Mà    chỉ ôm y, mà còn vùi mặt  cổ y, hít lấy mùi thơm ngát đặc biệt   thể, trong mắt thẳm sâu một mối tình si  thể tự kềm chế.
"Trường Tiếu, theo  tới kinh thành ."
Hắn thấp giọng ,  trong lồng n.g.ự.c lập tức bất an cứng đờ.
Bạch Thanh Ẩn buông y , ôm hai má y, buộc y  thẳng  .
"Ngươi hẳn   tỷ tỷ ngươi , ngày mai  sẽ trở  kinh thành. . . . . . Ta  ngươi  cùng. . . . . ."
Trường Tiếu sắc mặt khó coi, chầm chậm lắc đầu: "Ta. . . . . . Ta  . . . . . ."
"Ngươi  thể   !"
Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng  y: "Nếu ngươi   theo  tới kinh thành,  sẽ kể  chuyện cho  khác !"
Trường Tiếu tái mặt, trong mắt tràn ngập bi ai.
"Tại . . . . . . ngươi   như thế. . . . . ."
Nhìn y mếu máo sắp , Bạch Thanh Ẩn đau lòng nhưng cố nén  thỏa hiệp, kéo y  lòng, cẩn thận cảm thụ.
" , vì ?"
Kề sát bên tai y,  thì thầm: "Vì ngươi  đánh cắp trái tim …. "
Vì  cho  gặp y, yêu y,   cho  chứng kiến cảnh , từ nay về ,  thể buông tay.