Trưa hôm ,  bộ Trịnh phủ đều  ngoài cửa đưa tiễn Bạch Thanh Ẩn trở  kinh thành.
Mà Trường Tiếu vốn nên cùng cha , tỷ tỷ tiễn đưa Bạch Thanh Ẩn giờ  thành   tiễn.
"Thằng nhỏ !" Trịnh Kỳ Uyên ngoài mặt trách cứ nhưng trong ánh mắt  ngập tràn thương yêu: “Tỷ phu ngươi  về kinh thành xử lý công chuyện, ngươi  đòi theo. Nếu  đường  phiền , coi chừng về nhà  dùng gia pháp trừng phạt."
"Ai nha, cha, cha quá đề cao con . Con nào  gây chuyện bao giờ.” Bị phụ  trách cứ, Trường Tiếu nhăn mặt, chu môi .
"Hừ, ngươi gây họa còn ít  ?" Trịnh Kỳ Uyên cong ngón trỏ, dí dí trán con.
"Cha, đau quá ." Trường Tiếu che trán chạy  chỗ khác.
"Thật là,  tỷ phu  về kinh thành,  đột nhiên đòi theo cùng, cũng  thèm nghĩ   phiền    ." Trịnh Kỳ Uyên oán trách trừng mắt  đứa con từ nhỏ  thích gây chuyện.
Trường Tiếu   gì, nhăn mũi, đáng yêu le le lưỡi.
" , Trường Tiếu, hôm qua tỷ  chuyện với ,  còn    lên kinh thành,  qua một buổi tối  đột nhiên đổi ý?" Ngưng Sương vẫn đứnng một bên    và phụ  đùa giỡn chợt lên tiếng.
"Ta. . . . . ." Trường Tiếu  lướt qua Bạch Thanh Ẩn mỉm  im lặng  bên, trả lời "Nghe  kinh thành   nhiều nơi  và những thứ Tô Châu  . Đệ đột nhiên   xem thôi!"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Trịnh Kỳ Uyên  xong, gật gật đầu: "Đi cũng , dù  cũng   ngoài mở mang tầm mắt. Trường Tiếu từ nhỏ đều ở Tô Châu,   xa  nào. Lần   nữ tế  cùng,  cũng an tâm.”
Hắn  hạ giọng, Trịnh phu nhân liền về phía Trường Tiếu, từ ái  con, dặn dò: "Đường xá gian khổ,  tự chiếu cố   ? Cố gắng đừng gây phiền toái cho tỷ phu ngươi. Khi đến kinh thành,  tới vấn an ông bà thông gia, hiểu ?”
"Dạ." Trường Tiếu nhu thuận gật đầu, "Con  , ."
Lúc , Ngưng Sương cũng  tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y y, ôn nhu  : "Nếu   Sương tỷ  thể  ,  chịu nổi đường xa mệt nhọc,  cũng   cùng ngươi.”
Nghe nàng  , đôi mắt trong veo của Trường Tiếu hiện lên một tia áy náy.
"Trường Tiếu, Sương tỷ kính nhờ ngươi một việc,  ?”
"Việc gì?"
"Giúp  nhắc nhở tỷ phu ngươi đừng lao lực quá mức, nhớ nghỉ ngơi đầy đủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-14.html.]
Trường Tiếu gật gật đầu,  .
Mọi  còn đang lưu luyến  nỡ từ biệt, Trịnh Kỳ Uyên  về phía Bạch Thanh Ẩn nãy giờ vẫn im lặng, vỗ vai , trịnh trọng : "Thằng nhỏ Trường Tiếu   bướng bỉnh, ngươi  rộng lượng với nó.”
"Chắc chắn , nhạc phụ." Bạch Thanh Ẩn vuốt cằm .
Nghe , Trịnh Kỳ Uyên  lòng,  về phía bọn Trường Tiếu, hô: "Được ,   chuyện nữa, để bọn nhỏ  , kẻo  trễ giờ.”
Hắn  lệnh một tiếng,   dù vẫn lưu luyến cũng đành chia tay.
Trường Tiếu  lên xe, Bạch Thanh Ẩn xoay  lên ngựa, cả đoàn bắt đầu khởi hành. Trường Tiếu thò đầu  vẫy tay từ biệt  nhà, mắt vẫn quyến luyến  một , cho đến bọn họ khuất tầm mắt mới thẫn thờ  trở  trong xe.
Sau khi  khỏi thành Tô Châu, Trường Tiếu vốn vẫn im lặng  trong xe đột nhiên kêu dừng . Xe ngựa dừng bánh, Bạch Thanh Ẩn khó hiểu giục ngựa lên xem,  thấy vẻ mặt xanh mét của Trường Tiếu vội vàng nhảy xuống.
"Sao ?" Hắn hỏi.
Trường Tiếu mặt  chút  đổi, thản nhiên liếc , : "Ta  cưỡi ngựa,  trong xe chóng mặt quá.”
Cử chỉ lãnh đạm của y bây giờ   khác Trường Tiếu sáng sủa hoạt bát   ở Tô Châu  cho Bạch Thanh Ẩn  chút buồn , khẽ mím môi, : "Ta kêu xa phu đánh xe cẩn thận chút, đặt thêm đệm  cho ngươi là . Ngươi là đại thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng  bao giờ xa nhà,  từng cưỡi ngựa,  thể cưỡi ngựa .”
Trường Tiếu   gì, dùng ánh mắt trong suốt  chằm chằm Bạch Thanh Ẩn, đột nhiên  khẩy một tiếng, xoay  sang con ngựa bên cạnh, kiên quyết kêu  đang cưỡi nó xuống, tiếp theo thuần thục mà quyết đoán nhảy lên lưng ngựa.
Nhận lấy roi từ  đó, Trường Tiếu  lướt qua Bạch Thanh Ẩn, nhất thời vung roi lên, thúc ngựa chạy  như bay.
Bạch Thanh Ẩn một mực yên lặng   bộ màn  cho đến khi Trường Tiếu chạy vụt , trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn  dám chậm trễ, cho cả đội tiếp tục  còn  nhanh chóng giục ngựa đuổi theo Trường Tiếu.
Dọc đường , Bạch Thanh Ẩn vẫn ngóng   ảnh phía , khẽ nhướn mày.
Hắn cảm thấy khó hiểu,  khi rời Tô Châu, Trịnh Kỳ Uyên rõ ràng  với  Trường Tiếu  bao giờ cưỡi ngựa, cũng ít khi tiếp xúc với ngựa.   thuật kỵ mã của   mắt  chỉ điêu luyện, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa  khí chất hào sảng mạnh mẽ, giống hệt một kỵ sĩ xuất binh chinh chiến. . . . . .
Chỉ lơ là một thoáng,  ảnh thật vất vả mới tiếp cận    vọt xa, Bạch Thanh Ẩn  kinh ngạc  dốc sức đuổi theo.
Hắn từ nhỏ  cưỡi ngựa, còn là một kỵ sĩ giỏi. Khắp kinh thành,   thể địch   chẳng  mấy ai, nhưng giờ đây, dù  dốc  lực cũng vẫn    bỏ rớt một đoạn.
Bạch Thanh Ẩn gắt gao   ảnh mảnh mai cách đó  xa, trong đôi mắt đen thẳm hiện lên khát khao mãnh liệt.──
Trịnh Trường Tiếu, ngươi rốt cuộc là một  như thế nào?