Trường Tiếu nhấc vạt áo dài, tới bên bờ suối nước trong vắt. Y xổm bên bờ, thò tay xuống nước. Dòng nước mát lạnh khiến y bất giác mỉm .
Y chụm hai bàn tay, vốc một ngụm lên rửa qua mặt, xong việc liền tiếng vó ngựa truyền đến.
Y khỏi nở một nụ , chỉnh trang quần áo mới dậy, về phía con ngựa đang ăn cỏ.
Y lấy tay cào cào bờm ngựa mất cái, mới đuổi kịp tới nơi.
Trường Tiếu về cũng thấy tiếng Bạch Thanh Ẩn thở phào một . Đến khi một đầu đổ mồ hôi, thở gấp đuổi tới bên cạnh, y mới chỉ dòng suối, : "Đằng con suối nhỏ, ngươi đó rửa mặt .”
Bạch Thanh Ẩn Trường Tiếu thật sâu, thấy y vẫn nhàn tĩnh như thường, liếc mắt một cái mới về phía y chỉ. Qua thời gian chừng một chén , Bạch Thanh Ẩn .
"Ngươi học cưỡi ngựa ở ?”
Bạch Thanh Ẩn hỏi thẳng.
Trường Tiếu chỉ chơi đùa với con ngựa, gì, cũng Bạch Thanh Ẩn.
Bạch Thanh Ẩn đợi một hồi, xác định y sẽ trả lời, mới tiếp tục : "Kỵ thuật của ngươi quả thực khiến khác giật ."
Hắn sống cho tới giờ, từng gặp ai cưỡi ngựa giỏi như thế, ngay cả kỵ thủ chuyện nghiệp cũng sẽ đành than thở chịu thua.
Trường Tiếu kéo cương ngựa, thả cho nó nước kiệu vòm cây rậm rạp trong rừng.
“Đã lâu cưỡi ngựa. . . . . ."
Mắt phía , y nhẹ giọng .
Bạch Thanh Ẩn cũng kéo cương, lẳng lặng bên cạnh, đăm chiêu y.
"Trước , chính là sống lưng ngựa. . . . ." Y cúi đầu, chua xót .
"Gì cơ?" Bạch Thanh Ẩn mà hồ đồ.
Trường Tiếu ngẩng đầu một cái, giải thích, mà hỏi "Giờ ?"
Thấy y trả lời, Bạch Thanh Ẩn cau mày, rõ ràng bất mãn. cũng hỏi , cường ngạnh Trường Tiếu, dù đây từng thế ──
"Quay đoàn, tiếp tục về hướng Bắc, tối nay chúng tới thôn gần đây, bằng sẽ ngủ đường."
Bạch Thanh Ẩn nhảy lên ngựa, .
Trịnh Trường Tiếu cũng xoay lên ngựa, động tác thuần thục khiến Bạch Thanh Ẩn khỏi ghé mắt , bất quá vội hỏi thêm, tin rằn, thời gian về còn dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-15.html.]
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Hai giục ngựa, một một đoàn.
Ước chừng một khắc, bọn họ hợp với đội của cách thành Tô Châu mười dặm.
Lúc là chạng vạng, đoàn vì giờ Tuất tới kịp thôn trang, thể nhanh hơn, dám chậm chạp nữa.
Cũng vì thế, dọc đường , Trường Tiếu và Bạch Thanh Ẩn luôn chạy song song nhưng hầu như chuyện một câu.
Vì khởi hành khá trễ, bọn họ vẫn tới nơi chậm hơn dự định một canh giờ. Lúc đêm khuya, cũng may Bạch Thanh Ẩn quen một hộ gia đình, đoàn mới chủ nhân cự tuyệt, còn chiêu đãi nhiệt tình.
Ăn qua loa chút rau, tùy tiện rửa mặt súc miệng một chút, chủ nhân một câu khiến Trường Tiếu nhíu mày.
Nguyên lai bọn họ quá đông mà nhà chỉ còn hai gian trống. Bọn hạ nhân thể ở chung một gian, còn Bạch Thanh Ẩn cùng Trường Tiếu chung gian còn .
Trường Tiếu ghế trầm tư một lát, lên bước ngoài.
"Ngươi định ?” Bạch Thanh Ẩn nhah tay hơn, kéo y .
"Ta xem bên ngoài còn khách điếm .” Trường Tiếu bình tĩnh gỡ tay , đáp.
Nghe , Bạch Thanh Ẩn khỏi : "Nơi chỉ hơn chục hộ dân, căn bản là khách điếm."
Trường Tiếu gì, vẫn chịu từ bỏ ý định: "Ta tìm nhà khác ở nhờ chứ.”
"Ngươi ngẫm xem bây giờ là giờ nào ?” Bạch Thanh Ẩn khoanh tay, ung dung y, "Ngươi nghĩ cho một kẻ xa lạ nửa đêm gõ cửa ngủ nhà ?”
Trường Tiếu phản bác, nhưng trái lo nghĩ, cảm thấy lý, liền xụ mặt, ghế .
"Ta đêm nay ngủ."
Bạch Thanh Ẩn y lắc đầu, kéo thẳng y trong phòng.
"Ngươi gì thế? !"
Trường Tiếu tức giận trừng mắt .
"Ngủ chứ gì?”
"Ta ngủ. . . . . ."
"Ngươi rốt cuộc nam nhân ?" Bạch Thanh Ẩn híp mắt, "Là nam nhân thì đừng lằng nhằng giống nữ nhân chứ."
Nghe thế, Trường Tiếu tranh cãi ầm ĩ, nhưng dùng sức gỡ tay Bạch Thanh Ẩn , bộ dáng quyết tâm ngủ cùng .
Nhìn y như , Bạch Thanh Ẩn khỏi lặng yên, hồi lâu mới trầm thanh : "Ngươi yên tâm, sẽ gì ngươi. Đêm nay ngủ sớm một chút, hành trình ngày mai còn vất vả hơn hôm nay, nếu nghỉ ngơi đủ, sẽ mệt c.h.ế.t đó."