Nói xong, Bạch Thanh Ẩn  , cầm tay y dắt ,  , y  chống cự nữa, Ngoan ngoãn tùy ý Bạch Thanh Ẩn dẫn  phòng.
Phòng chỉ  một gian, giường chỉ  một cái, Trường Tiếu   giường ngẩn ,   bao lâu, cảm thấy phía   động tĩnh,  kinh hoảng xoay  , giật  trợn mắt.
Bạch Thanh Ẩn   lấy từ  một bộ chăn đệm, trải xuống đất  giường tạm.
Trải xong chăn nệm, Bạch Thanh Ẩn  với  vẫn đang  ngẩn  : "Khuya , mau ngủ ."
Nói xong,   hề để ý tới y, cởi áo khoác, chui  chăn, nhắm mắt  chuẩn  ngủ.
Trường Tiếu vẫn  tại chỗ, ngây ngốc     ngắm mắt , luống cuống tay chân cởi áo khoác,  mới thật cẩn thận  lướt qua Bạch Thanh Ẩn   mặt đất, thổi tắt ngọn đèn  bàn, dựa  ánh sáng mỏng manh chiếu qua cửa sổ, chậm rãi tới bên giường, nhẹ nhàng  xuống, lẳng lặng   ngủ  sàn nhà.
Không  qua bao lâu, y mới  lên giường, tung chăn đắp lên  nhưng vẫn  nhắm mắt. Trong đôi mắt  chăm chắm trần nhà u ám ẩn sâu một tình cảm mà ngoài y , chẳng ai hiểu .
Nhận chén  nấu từ nước Vong Xuyên từ tay Mạnh Bà, lẳng lặng cúi đầu , chén nước trong phản chiếu hình ảnh một gương mặt sầu bi.
Tới lúc .
Tiếng ai đó chậm rãi vang lên, y ngẩng đầu , giơ tay nâng cao chén ,  uống mà nghiêng chén đổ sạch ──
Đừng  gì để bản   hối hận.
Thanh âm trầm thấp bi thương vang lên, y ngẩng đầu, khiếp sợ  một chính  khác đang  phía , vẻ mặt bi thống.
Không uống, ngươi  chịu thống khổ gấp bội phần.
Khổ đau kiếp , bi thương kiếp , đủ để khiến ngươi sống  bằng chết.
Vong Xuyên thủy xóa  ký ức của ngươi,  chỉ khiến ngươi quên  tình cảm mà còn giúp ngươi  nhớ gì về những đau khổ  qua.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Người  mặt biến mất, y phục hồi tinh thần, phát hiện nước trong chén  đổ sạch mất  ──
Tới giờ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-16.html.]
Một câu  khàn khàn truyền đến, y nhất thời  vô  bàn tay kéo xuống đáy vực sâu, chỉ  thể trơ mắt  chính  rơi  hắc ám ──
Lại mở mắt ,  gương mặt  ngóng đợi mấy ngàn năm gần ngay  mắt, vui sướng, nhưng cũng tuyệt vọng đến tê tâm liệt phế!
Sống  bằng chết!
Y hối hận , nhưng,   thể sửa chữa.
Phạm  thần ý, kết cục chính là khiến  càng thêm thống khổ.
Ngàn năm bất quá chỉ là một sát na, ngỡ rằng đổ hết nước Vong Xuyên  thể lễ tạ thần,  ngờ đổi  một ngày khổ bi tựa ngàn năm.
Y nổi danh là trường tiếu, cái tên như lời châm chọc, trọn cả đời , y  bao giờ  thể thật lòng  .
Hóa  nến tinh   duyên trần, yêu tinh  nên yêu con . Bản  chính là nghiệt,   tam sinh còn đổ hết Mạnh bà thang, sai càng thêm sai.
Cho dù  kiệt lực để bù , cố vứt bỏ trí nhớ  Trường Tiếu thực sự nhưng tình cảm ngàn năm nay   lặng yêuln liền  thể lặng yên?
Cố đè nén chẳng qua chỉ  cho tâm tình càng thêm nặng nề, rõ ràng   si mê ở ngay  mắt, nhưng  thể đụng   thể thổ lộ chân tình, thật bi thảm, tuyệt vọng  ?
Chẳng qua là một   kìm nén nổi thì   phát hiện, ngẫm  thật đúng là đáng buồn, còn bởi  mà  uy h.i.ế.p .
Nếu  như thế,    lẽ cả đời  là tỷ phu của y. Vậy mà đêm ,   y là    kết hôn….
Buồn  đến phát .
 mà      đây?
Y thấy  Ngưng Sương  tình cảm sâu đậm với trượng phu của . Đời , nàng là  nhân của y, y hẳn nên vì nàng mà  gì đó.
Có lẽ,  cho Bạch Thanh Ẩn quên y mà tiếp nhận nàng, mới là lựa chọn  nhất.
Giờ đây,  chỉ là một phàm nhân,     năng lực  gì, ngoài trừ một việc, đó là biến mất.