Vì    thèm liếc mắt  , dù chỉ một  ?
Nử tử phía  rưng rưng ánh mắt si tình, thống khổ  y.
Ta là vợ , là thê tử kết tóc xe tơ của  mà.
Nước mắt như chuỗi hạt trân chân đứt dây, rơi xuống đất long lanh. Nàng xinh , điềm đạm, giờ  nức nở khiến   đau lòng, nhưng y vẫn   đầu .
Cứ như thế bỏ .
Y phụng mệnh cha ,  thể  cưới nàng nhưng y    yêu nàng.
Cưới nàng  y vô cùng hối hận. Y cô phụ nàng, tỏ  tuyệt tình khiến nàng bỏ  nhưng  nào nàng cũng  về, dùng ánh mắt kiên định mà ôn nhu si ngốc  y, quật cường : "Phu quân,   ly khai, vĩnh viễn  ly khai. Bởi vì cả thể xác và tinh thần của  đều dành cho . »
Nàng ôn nhu thiện lương, y hư  cô tịch. Bọn họ từng  một  phóng túng.
Y chìm đắm trong ôn nhu khoan dung của nàng, cõi lòng hoang vắng trong phút giây tìm  chút an ủi.
Chỉ một , nhưng dù chỉ  một  như thế, y cũng vô cùng ân hận.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Đêm đó, y  nàng gối lên tay  hạnh phúc mỉm , đột nhiên nhận    quá sai lầm. Nếu vĩnh viễn  thể yêu nàng, vì  còn để nàng hy vọng, chặn đứt đường lui của cả hai.
Đêm đó, y kiên quyết  dậy,  quần áo  khỏi phòng ngủ.
"Phu quân!"
Nàng vốn nên ngủ say   tỉnh  tự lúc nào, chạy theo, đau lòng gọi y.
Chàng  ?
Ta  .
Đi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-18.html.]
Binh doanh.
Khi nào trở về?
Không .
Không . . . . . . . Thông minh như nàng, lập tức hiểu  điều gì đó. Thanh âm hòa dần  tiếng . Ta chờ , vĩnh viễn chờ .
Không cần chờ. Y tàn nhẫn trả lời,  vĩnh viễn sẽ  trở về.
Nói xong, y mặc nàng  sức giữ , kiên quyết bỏ , duy nhất một   đầu ,   ảnh nàng ngã quỵ xuống mặt đất lạnh như băng, bất lực  nức nở.
Nói  trở , nhưng khi phụ  qua đời, y  thể  từ binh doanh tận biên cương chạy về.
Tuy   roi thúc ngựa, nhưng khi về đến nhà, y chỉ thấy linh đường phụ , nàng mặc đồ tang, nhu nhược mà kiên cường,  y tận trung tẫn hiếu.
Vì chiến loạn nổi lên, y liên tiếp nhận  văn kiện khẩn cấp thúc giục  về binh doanh,  thể  tuân theo. Y rời   khi an táng phụ  một ngày. Hôm đó, nàng đuổi theo  cửa, hỏi y khi nào trở về, y  trả lời, thậm chí   với nàng một tiếng. Mấy ngày về nhà, y đều lạnh lùng như  với nàng.
Lúc y rời , nàng  lóc cầu y  đầu   nàng một cái nhưng y  thể, cứ như thế ly khai.
Người ngoài đều  y vô tình,     vô tình chính là  đa tình nhất. Sở dĩ vô tình vì  bộ tình cảm đều dành cho một ,  thể yêu  khác nữa.
Ngày đó đối xử với nàng vô tình như thế, y  từng hối hận, cho đến một năm , nhận  một phong thư nhà mới hối tiếc  kịp. Nàng  bệnh nặng mà qua đời,  khi c.h.ế.t phi thường bình tĩnh.
Phong thư  chính là tuyệt bút của nàng. Trong thư , nếu như  kiếp ,  vẫn nguyện thương luyến .    hy vọng kiếp    nữ nhân vì nữ nhân chỉ  thể đợi chờ đau khổ. Phu quân, nếu như  kiếp ,  sẽ là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, nguyện đem hết  lực bảo hộ   yêu, hiểu nàng, cưng nàng, bảo hộ nàng, tuyệt   cho nàng đợi chờ mỏi mòn, bi thương thầm gạt lệ.. . . . . .
Ngày đó, y cầm thư nàng  tay, che mặt  rống.
Y     tổn thương nàng, chỉ là y  thể yêu nàng mà thôi.
Nếu như  kiếp , nàng  cần thương y ! Nếu như  kiếp , nàng hãy là một hảo nam nhi, chân chính bảo hộ cho  xứng đáng với tình yêu của nàng.
Cái đêm kìm lòng  đậu, cùng nàng kiều diễm triền miên hôm đó, y  thấy  vai nàng  cái bớt hình hồ điệp. Tuy chỉ thấy qua một , nhưng vết bớt hồ điệp giang cánh   in sâu trong tâm trí y.