Một con hồ điệp gãy cánh,  bay lên nhưng  vĩnh viễn  thể bay,  lưng nặng gông xiềng, chỉ  thể khao khát   trung tự do xanh thẳm vô tận.. . . . . .
Bạch Thanh Ẩn nhận  Trường Tiếu vốn lặng yên giờ còn im lặng hơn bình thường.
Y  cưỡi ngựa mà  trong xe. Dọc đường , gần ba canh giờ, y   một lời.
Bạch Thanh Ẩn tưởng y bệnh, thế là khi cả đoàn  qua một trấn nhỏ,  cho dừng ,  là nghỉ ngơi một ngày  sẽ  tiếp.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Phân phó  tớ xử lý chút công chuyện xong, Bạch Thanh Ẩn chui  xe ngựa, toan xem Trường Tiếu xảy  chuyện gì thì y  nhảy từ  xe xuống.
"Có chuyện gì mà hôm nay dừng  sớm ?" Lúc  bất quá mới hơn giờ Thân mấy khắc,  ngày đều chạy đến giờ Tuất mới dừng  nghỉ tạm, khó trách Trường Tiếu thắc mắc.
Bạch Thanh Ẩn  lập tức trả lời, mà  kỹ Trường Tiếu một hồi, thấy y   vẻ gì  bệnh mới nhẹ giọng : "Không  chuyện gì. Mấy ngày nay   đều  đường mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi nhiều một chút."
Nghe  như thế , Trường Tiếu   gì,   mặt Bạch Thanh Ẩn đưa mắt  quanh thị trấn nhỏ.
"Chúng   khỏi địa phận Giang Tô  ?" Một lát , y   đầu , hỏi.
"Phải." Bạch Thanh Ẩn đạm nhạt đáp, "Đi tiếp bảy tám ngày nữa là tới kinh thành ."
"Ừm. Chúng  đêm nay nghỉ ở đây?"
" . Ta  phân phó hạ nhân  tìm khách điếm hoặc nhà  quen. Chắc  lâu nữa sẽ  thể nghỉ ngơi. Trường Tiếu, ngươi  mệt ? Bằng   xe nghỉ  một chút?"
Trường Tiếu lắc đầu khước từ hảo ý của .
"Ngồi một ngày ,    nữa. Ra ngoài một chút cũng .”
Dứt lời, y liền cất bước dạo quanh con đường đá nhỏ gấp khúc vòng quanh trấn. Nhìn bóng lưng y rời , Bạch Thanh Ẩn gọi hạ nhân tới phân phó công việc  đuổi theo.
Lúc đuổi tới nơi, Bạch Thanh Ẩn  dáng vẻ trầm tịch cô đơn của y, nhỏ giọng : "Ngươi hiện tại với ngươi  đầu gặp     giống .”
Trường Tiếu đang  phía , dừng bước một lát   tiếp tục .
"Ta chính là  như thế ."
"Ta ." Tuy  y   thấy  nhưng Bạch Thanh Ẩn vẫn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-19.html.]
"Ngươi ?" Trường Tiếu khó hiểu  đầu  , "Ngươi  cái gì? Ngươi mà  thể  gì? Ngươi bất quá mới ở chung với  hơn một tháng thôi!"
"Tuy rằng──" đối mặt với Trường Tiếu tỏ vẻ lạnh lùng, Bạch Thanh Ẩn  chịu lui,  thẳng  mắt : "Tuy rằng mới ở chung với  hơn một tháng, nhưng   nhớ thương ngươi ba năm!"
Trường Tiếu yên lặng.
"Nhắc tới mới thấy kỳ quái. Chẳng qua mới gặp mặt một ,   thể yêu ngay?» Bạch Thanh Ẩn cúi đầu  đến bên y  mới  lên : "Lần đầu tiên  thấy ngươi,   cảm giác như  yêu ngươi từ lâu lắm. »
"Lúc  thấy  thả đèn Khổng Minh  nóc nhà, dáng vẻ cô tịch của ngươi cũng    ngạc nhiên, tựa hồ   quen với dáng vẻ  . »
Bạch Thanh Ẩn lướt qua Trường Tiếu,  đến  mặt y.
"Cảm giác quen thuộc, sâu sắc đó  giống như mới xuất hiện một sớm một chiều gian mà tựa như trải qua mười năm trăm năm tích tụ. »
Lần , là Trường Tiếu   ảnh Bạch Thanh Ẩn.
Vóc dáng cao lớn   khác xa  hình mảnh mai trong trí nhớ. Nếu       ký hiệu giống ,  lẽ y cũng  thể nghĩ đến đó chính là nàng.
Người   nhớ gì về kiếp , khi y  xuất hiện  yêu,  bởi vì cùng là  nam nhi mà cuối cùng nuối tiếc.
Kiếp đó, vì    cha  thất vọng lo lắng, y  thể  cưới nàng, một nữ tử xinh  ôn nhu.
Trước khi thành , họ chỉ gặp  vài , y từng ảo tưởng ôn nhu xinh  của nàng sẽ giúp y quên  mối tình vô vọng nên mới quyết định lấy  nàng.
Thành  xong, y mới bắt đầu hối hận. Bởi vì y  quên , trái tim dành trọn cho    thể dung chứa bất kỳ ai khác. Dù     , chỉ  thể đau khổ ngóng , dù nàng hết   tới  khác mắt rưng rưng lệ si ngốc  y. . . . . .
Y vô tình với nàng,   như từ   nàng  thấy hình bóng , cho nên sinh  thương tiếc, cho nàng một  hy vọng, tiếp đó hung hăng ném nàng xuống địa ngục lạnh lẽo giá băng. . . . . .
"Ngươi đang nghĩ gì ?" Người đang  phía  đột nhiên  đầu , bắt gặp ánh mắt y thất thần,  khỏi ngẩn .
"Không  gì" Y ảm đạm , "Chỉ đang nghĩ kinh thành là nơi như thế nào thôi. »
Nhìn y hồi lâu, thấy nụ  bình thản     giống lúc , Bạch Thanh Ẩn lặng yên một lát,  mới thấp giọng : "Ngươi rốt cuộc là  như thế nào ? Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi   thể  từng trải tang thương đến thế ? »
Người  vẫn : "Ta chính là , Trịnh Trường Tiếu."
Sở dĩ như thế, là vì   trí nhớ của tam thế mà thôi.