Kiếp luân hồi cuối cùng, sát na y mở mắt,  hiểu đây chính là một hồi bi kịch. Muốn yêu nhưng chẳng thể yêu,   phép yêu. Đây là trừng phạt mà thần dành cho si tâm vọng tưởng của nến tinh. Chung kỳ tam sinh, chỉ  thể trông chỉ  thể ngóng, chỉ  thể mang một mạt u hồn thê lương  về  ban thờ phật.
"   quên ,  thể quên ."
Bởi vì  đổ Mạnh bà thang giúp quên tất thảy , vốn nghĩ đời  vô luận kết quả là gì cũng  ,  ngờ nhận  chính là thống khổ gấp đôi.
"Thả  , Bạch Thanh Ẩn. Đừng tra tấn  và bản  nữa. Để  . Người là phu quân của tỷ tỷ, hai  nên cùng một chỗ. . . . . ."
"Ta  thể!" Bạch Thanh Ẩn hai mắt  y như  nứt , cắn răng  từng lời, "Ngươi  tác hợp  và tỷ tỷ ngươi,  tiếp tục lưu luyến si mê cha ngươi ư? Ngươi như  bảo    chịu nổi? Ta  cho phép, tuyệt  cho phép!"
Trường Tiếu si ngốc  , nước mắt rơi nhanh hơn.
Y  thấy   Bạch Thanh Ẩn  ảnh quật cường bướng bỉnh kiếp ,  vì y mà đợi chờ đến chết.
Vì lẽ gì trời xanh an bài  chuyện  thế ?
Lẽ nào nợ kiếp , kiếp  nhất định  trả ư?
Vậy y    trả cho xong? Tâm y  dành cho  khác, chỉ còn  thể xác vô dụng  thôi…..
"Trường Tiếu. . . . . ."
Không  từ khi nào, khuôn mặt Bạch Thanh Ẩn  gần ngay  mắt, ngay  đó, đôi môi  mềm mại ấm áp chạm lên môi y, đợi y giật  định đẩy     ôm chặt lấy.
"Không  , Trường Tiếu."
Hắn  hôn  ôn nhu trấn an.
"Ta sẽ  để ngươi xảy  chuyện, Trường Tiếu, tin tưởng ,  nhất định bảo vệ ngươi. Giao hết cho ,  cần suy nghĩ gì cả, chỉ cần ngươi ở  bên .”
Hắn hôn lên nước mắt  má y, thanh âm của  vuốt ve vết thương lòng y. Trường Tiếu bất tri bất giác chìm đắm trong tình cảm ôn nhu của đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-22.html.]
Hai  ngã lên giường, gắt gao ôm lấy . Quần áo Trường Tiếu  cởi dần , lộ khuôn n.g.ự.c như bạch ngọc, Bạch Thanh Ẩn thành kính đặt lên đó một cái hôn.
Trường Tiếu. . . . . .
Bên tai  tiếng ai than nhẹ, từng câu từng câu rõ ràng, phút chốc lấp đầy cõi lòng quạnh hiu của y suốt ngàn năm, lệ từ khóe mắt long lanh rơi xuống.
Đợi đến khi Bạch Thanh Ẩn  hôn lên hai má y, hạ  bọn họ  gắt gao dây dưa một chỗ.
Đau đớn  xâm lấn  cho Trường Tiếu níu chặt lấy áo Bạch Thanh Ẩn. Nhận thấy y khó chịu, Bạch Thanh Ẩn chậm dần động tác, ôn nhu hôn lên môi má đối phương.
Vì lực đạo quá lớn, tay Trường Tiếu kéo tuột áo Bạch Thanh Ẩn, để lộ cái bớt hình hồ điệp. Trường Tiếu   cứng đờ, nỗi hối hận kiếp  chợt ùa về trong trí nhớ ──
"Không ──"
Y cơ hồ thét lên thất thanh, điên cuồng đẩy  đang áp  cơ thể  .
Không nên mắc sai lầm thêm  nữa.
"Trường Tiếu?"
Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc đè  thể y đang  ngừng giãy dụa.
"Buông, buông ── đừng sai lầm thêm nữa, đừng, đừng ──"
Quá đau khổ, Trường Tiếu     năng lộn xộn.
Biểu tình của y tuyệt vọng  cho hoang mang trong mắt Bạch Thanh Ẩn dần chuyển biến lãnh chí, nghĩ y vẫn cự tuyệt , trong lòng nảy lên một cỗ hắc ám.
"Không,   buông!"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Hắn gầm nhẹ, bưng lấy mặt y, hôn lên môi y, nụ hôn tràn ngập tàn bạo xâm lược, tình cảm ôn nhu biến mất, cường ngạnh tiến  cơ thể y , Bạch Thanh Ẩn liều lĩnh chiếm cứ  khiến   yêu  hận .
Tay  giam  đầu, môi cắn đến chảy máu, Trường Tiếu lặng yên rơi lệ, cuồng phong sậu vũ đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể tựa hồ    ảnh hưởng gì đến y. Mắt y  xa xăm nơi nào đó, trầm tịch như  chết.