Sau đêm hôm đó,  chuyện  bình thường như  phát sinh điều gì, Bạch phủ trong kinh thành cũng bình tĩnh như thường.
Ngưng Sương ở ốc uyển khác tại Bạch phủ, ngày thường  trong phòng thêu hoa, đánh đàn, ngâm thơ,    nàng  gì bất thường. Trường Tiếu vẫn  nhốt trong Sướng Tâm viên, Bạch Thanh Ẩn vẫn là nếu   việc gì sẽ tới đó.
 Bạch Thanh Ẩn  trói Trường Tiếu nữa. Hắn   thế trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến  thể y, nhưng nhưng  tăng   canh giữ bên ngoài Sướng Tâm viên, nếu    phân phó, bất luận kẻ nào   xuất nhập.
Một ngày , Bạch Thanh Ẩn kích động tìm đến Sướng Tâm viên, thấy Trường Tiếu   sách ở đình, liền lập tức  tới  bên cạnh.
Trường Tiếu ngẩng đầu liếc  một cái, ánh mắt liền dừng   bầu rượu đặt  bàn đá.
"Đây là Quế Hoa nhưỡng." Thấy y  bầu rượu, Bạch Thanh Ẩn liền  giải thích, "Ta đặc biệt phái  tới Hàng Châu mua. Tuy gọi là nhưỡng là một loại rượu, nhưng  mạnh như rượu. Ngươi vẫn   mấy ngụm rượu giải sầu,  sợ ngươi uống nhiều  , liền cho  tìm mua loại ,  gắt mà vẫn  hương vị ngọt nào của hoa tửu. »
Bạch Thanh Ẩn    mở nắp bầu rượu, nhất thời, một mùi thơm mát tràn ngập  khí. Toàn bộ lực chú ý của Trường Tiếu  hấp dẫn, kìm lòng  đậu giơ tay định cầm lấy bầu rượu.
"Từ từ,   lấy chén đến."
Biết y  uống, Bạch Thanh Ẩn lập tức  dậy  tìm chén.
Trường Tiếu    xa, cầm lấy bầu rượu, nâng lên miệng, uống ừng ực.
 là  gắt, nhưng nhuận khẩu, uống nhiều cũng  say.
Tợp mấy ngụm, Trường Tiếu mới buông bầu rượu, lấy ống tay áo tùy tiện lau qua quýt, phong thái hệt một đấng nam nhi.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Kỳ thật, đời , Trường Tiếu là một tửu quỷ, cơ hồ   rượu  sống nổi. Ban đầu uống là để thư giải tình cảm khó  trong lòng,  uống đến nghiện.
Đến khi Bạch Thanh Ẩn  , Trường Tiếu  uống gần cạn bầu rượu.
Bạch Thanh Ẩn  bầu rượu  còn mấy giọt,   Trường Tiếu, trong đôi mắt thâm sâu đầy vẻ phức tạp.
Biết  suy nghĩ gì, Trường Tiếu đạm bạc : "Rượu ngon nhưng  gắt, sẽ  say. Mang thêm mấy bầu  đây, như thế  thật sự  đủ."
"Trường Tiếu. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn  bên cạnh y, vẻ mặt lo lắng, cầm tay Trường Tiếu nhưng Trường Tiếu lập tức rụt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-27.html.]
"Chuyện gì?"
Bị cự tuyệt  là chuyện bình thường, tâm đau như d.a.o cắt cũng chỉ thoáng qua, Bạch Thanh Ẩn giả bộ  cho là đúng, tiếp tục : "Nếu ngươi buồn, ngày nào  cũng ở cùng ngươi,    hết. »
"Không cần." Trường Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là  uống rượu thôi.  , ngươi cả ngày ở đây,  lo chuyện  ăn ?"
Không nghĩ Trường Tiếu sẽ hỏi như thế, Bạch Thanh Ẩn nghĩ một lát mới đáp: "Ngươi  cần lo lắng việc  ăn. . . . . ."
"Sao  thể  lo lắng đây?"
"Ngươi lo cho  ?" Bạch Thanh Ẩn vội vàng  Trường Tiếu, tựa hồ chờ mong câu trả lời.
Trường Tiếu  , nhếch môi  như  như : "Ta   vì  mà chậm trễ tiền đồ của một thanh niên . Ta nhớ cha  ngươi là nhân tài kinh thương trăm năm khó gặp, nếu  ngừng nỗ lực, tương lai tất  thành tựu."
Bạch Thanh Ẩn cau mi: "Ngươi là vì cha ngươi mới quan tâm đến ?"
"Không. Là  lo cho tỷ tỷ, đừng quên, ngươi là trượng phu của nàng,  hy vọng trượng phu của nàng là   đủ năng lực để nàng nương dựa. »
"Trường Tiếu, ngươi  rõ. . . . . ."
"Ta chỉ  các ngươi bái đường thành   phu thê."
"Trường Tiếu. . . . . ."
"Cầu ngươi, hảo hảo đối đãi tỷ tỷ, nếu ngươi thật sự rảnh, nên  bồi nàng nhiều hơn, cùng nàng trò chuyện,  khi hiểu  hơn sẽ sinh  hảo cảm với . »
"Không  khả năng!" Thấy y  tổn thương tâm ý của , Bạch Thanh Ẩn giận dữ  lên.
Trường Tiếu si ngốc  , hai mắt lộ vẻ bi thương.
"Vì cả ba  chúng , ngươi thử xem "
Bạch Thanh Ẩn  y,   gì đó   thôi, cuối cùng,  hậm hực phất tay áo rời .
Trường Tiếu cứ  nguyên như thế, đôi mắt tràn ngập nhớ thương  rời  ảnh  .