Trịnh Trường Tiếu một  chật vật rón rén về phòng, cẩn thận đóng cửa . Chưa  ai phát hiện, y yên tâm thở phào một ,  mới xoay  ──
Óe! Phụ  tức giận đến mày kiếm dựng ngược, mẫu   dở mếu dở, tỷ tỷ che miệng , tất cả đều đoan đoan chính chính  giữa phòng  y.
Y ngẩn  một lúc  nhanh chóng nhếch miệng ngây ngô , hai chân lùi dần từng bước, hai tay giấu  lưng, tính mở cửa phòng bỏ chạy.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
"Phòng con  gì  mà   tập trung ở đây hết thế ? Đã thế con cũng  quấy rầy, con  , hắc hắc!"
Dứt lời, y lấy tốc độ sét đánh  kịp bưng tai rút then cửa lao  ---ai ngờ đ.â.m sầm  một bức tường cứng. Y sờ sờ cái mũi đau, ngẩng đầu, té  là hộ vệ Thạch Khang   lắc đầu  .
Y trừng mắt căm giận  Thạch Khang mắng to: "Ai kêu ngươi  đây, hại  đụng ,  đau  ? Người ngươi còn cứng hơn đá, c.h.ế.t  đó. Biết sai còn  cút  cho bổn thiếu gia  ngoài!”
Y đem hết khí lực đẩy  hình cao lớn chắn  cửa nhưng Thạch Khang   hợp tác mà  yên bất động.
"Thiếu gia, là lão gia bảo   đây." Thạch Khang  đẩy mới bất đắc dĩ lên tiếng, miễn cho y giãy dụa vô ích.
"Í?" Yngẩng đầu, mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời trừng gã – miệng mếu máo run rẩy –
"Thạch Khang, đem tiểu tử hỗn đản   đây cho !"
Cuối cùng, phụ  đại nhân uy nghiêm lên tiếng . Thân là hộ vệ, Thạch Khang đương nhiên tuyệt đối tuân lệnh lão gia, quả thực tóm cổ y mang  phòng.
Nhìn phụ  nổi giận bừng bừng, y trong lòng thầm than  , lập tức  mẫu     tỷ tỷ cầu cứu.
Mẫu  và tỷ tỷ luôn che chở y, giờ đồng lòng gửi cho y ánh mắt lực bất tòng tâm khiến y  tai họa     lớn bình thường.
Thấy thế, y lạnh cả , nơm nớp lo sợ liếc phụ  đang tức giận đến phát run. Thạch Khang  buông y xuống, lập tức lao đến chỗ phụ , quỳ xuống ôm chân , lớn tiếng nhận sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-3.html.]
"Cha, con sai , con  sai ,    dám nữa. Cha, tha cho con   , con cam đoan  sai liền sửa, sửa đổi  ,    ,   tử tế ── cha a ──"
Kêu một hồi, y cúi đầu bôi nước miếng lên khóe mắt nhằm tăng hiệu quả hình ảnh   ngẩng đầu, diễn tiếp màn “lệ rơi đầy mặt".
Thấy con hối cải, sắc mặt lão gia mới hòa hoãn đôi chút.
"Ngươi   sai,  cho cha xem hôm nay ngươi  sai cái gì?”
Đang ôm chân phụ  “ rống", y ngạc nhiên ngẩng đầu, hoang mang hỏi: “Ủa,   cha tức giận vụ hôm qua con  vỡ cái chén  quang Ba Tư ?”
Trong khoảnh khắc đó, cả phòng im lặng như tờ. Lúc  y mới tỉnh ngộ   mới tự chui đầu  rọ, lập tức  sang mẫu  cầu cứu, chỉ thấy mẫu  thở dài lắc đầu. Liếc sang tỷ tỷ, nàng  vờ như  thấy. Phụ  trầm mặc xem kịch tới đáng sợ - oa, y kinh hãi  chạy trốn ──
"Thạch Khang, giữ chặt tiểu tử  cho ,  cho nó chạy thoát. Sương nhi, lấy gia pháp  đây!"
"Tướng công. . . . . ."
"Cha. . . . . ."
"Hai  các ngươi ai cũng    giúp nó. Nói một câu,  đánh nó thêm một roi.”     Ác ?! Y kinh ngạc ngẩng đầu,  vẻ mặt âm trầm của phụ , hiểu ngay hôm nay khó lòng tránh qua một kiếp . . . . . . Bất quá, "Cha,   trách phạt con thì ít  cũng  cho con  rốt cục con   sai cái gì chứ?!”
Phụ  chỉ tay  y, lạnh lùng : "Chuyện ngươi  vỡ chén  quang của , tạm thời  trách ngươi --- "
Y  ,  khỏi chu môi: “ Nói  trách mà  tức giận như thế….”
"Trịnh Trường Tiếu!"
Y lập tức lấy tay che miệng, lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ  dám  linh tinh nữa…