Vong Xuyên - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-04-03 09:01:19
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một ngày nọ, gió mát nhẹ ru, Trường Tiếu lan can, uống Quế Hoa nhưỡng ngắm phong cảnh quen thuộc xung quanh.

Y đang đăm chiêu thì bỗng xuất hiện một ảnh xinh , thanh thoát. Y kinh ngạc lên, gặp Ngưng Sương vội vàng bước tới.

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

"Sương tỷ, tỷ đến đây?”

Từ khi y khỏi bệnh, những từng chăm sóc y, kể cả Ngưng Sương Bạch Thanh Ẩn phái chặn bên ngoài. Từ bấy đến nay gần nửa tháng Ngưng Sương tới Sướng Tâm viên, hiện giờ thấy nàng, Trường Tiếu sợ hãi nghi hoặc.

Ngưng Sương đến mặt y, chăm chú một hồi kéo y ngoài Sướng Tâm viên.

"Sương tỷ?"

"Một hiệu buôn ở bắc thành xảy vấn đề, tỷ phu ngươi tới đó, qua hai ngày mới về . Ngươi thừa dịp , mau trốn về Tô Châu ."

"Tỷ ?"

Trường Tiếu kinh ngạc dừng cước bộ.

Thấy Trường Tiếu tiếp, Ngưng Sương biểu tình khó thể tin của y, : "Trường Tiếu, ngươi gặp cha ?”

"Đệ sợ, nếu cứ thế bỏ ….”

"Chuyện tỷ phu ngươi cần lo lắng." Ngưng Sương sớm chuẩn hết thảy, , nàng bình tĩnh đáp, "Ta sẽ nghĩ cách giữ chân ."

"Sương tỷ. . . . . ." Trường Tiếu cảm thấy bất an.

"Trường Tiếu, ngươi cần nghĩ ngợi nhiều, điều ngươi . Sự tình cũng thể thế mãi, huống hồ, an bài như cũng đến nỗi, đúng ?” Ánh mắt Ngưng Sương phía xa, một thoáng , nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Trường Tiếu kéo : "Thôi, chúng mau rời khỏi đây. Ngươi nhanh chóng về Tô Châu. Tới Tô Châu , cho dù tỷ phu ngươi đuổi theo nhưng nhiều ít cũng nể sợ phận của cha sẽ dám càn ── nhưng còn , Trường Tiếu, ngươi nhất định nhớ rõ, ngươi là cốt nhục của cha, là hài tử thương yêu nhất ──"

Lời của Ngưng Sương cho Trường Tiếu rưng rưng lệ gật đầu: "Trường Tiếu sẽ quên, Trường Tiếu nhất định sẽ nhớ kỹ."

Ngưng Sương nắm c.h.ặ.t t.a.y y, đẩy y khỏi Sướng Tâm viên.

Bên ngoài viên, gia đinh phái tới canh gác trói chặt, nhốt sài phòng, tránh họ chạy mật báo cho Bạch Thanh Ẩn.

Mấy gia đinh tín của Bạch Thanh Ẩn, ngoài , họ tuân mệnh bất kỳ ai. Thế là Ngưng Sương thuyết phục tổng quản, gọi vài tên tớ khác đến trói gô họ .

Ngôn tổng quản tưởng Ngưng Sương giận dỗi chuyện Trường Tiếu ở cùng Bạch Thanh Ẩn, hơn nữa Bạch Thanh Ẩn vẫn nhốt Trường Tiếu – của Ngưng Sương khiến Ngôn tổng quản cảm thấy chủ tử điểm quá đáng. Vậy là hề nghi ngờ, theo Ngưng Sương phân phó, gọi tới trói mấy tên gia đinh đó , tạo cơ hội cho Ngưng Sương mang .

Không lâu , Trường Tiếu lên chiếc xe ngựa mà Ngưng Sương sớm chuẩn . Nàng còn mang quần áo mới và một ít ngân lượng đưa cho Trường Tiếu.

Xe bắt đầu chạy, Trường Tiếu nhoài ảnh Ngưng Sương mãi.

"Sương tỷ. . . . . ."

"Trường Tiếu, ngươi nhớ bảo trọng, nhớ giúp tỷ tỷ chiếu cố cha , nha?"

"Vâng"

Trường Tiếu vẫn ngó ngoài, trong mắt ngân đầy tình cảm sâu xa bóng dáng cô đơn của Ngưng Sương xa dần.

Hôm nay biệt ly, khi nào gặp ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-30.html.]

Tưởng tượng đến , Trường Tiếu nhịn lớn tiếng la lên: "Sương tỷ ──"

Ngưng Sương thấy, giơ tay lên vẫy vẫy nhưng Trường Tiếu rõ biểu tình, chỉ loáng thoáng nhớ nụ ôn nhu của nàng khi .

Ngưng Sương khuất dáng, Trường Tiếu trở trong xe, thể xóc nảy theo nhịp mã xa, mắt đỏ lên, lệ rơi lặng lẽ.

Hai ngày , Bạch Thanh Ẩn đúng hạn trở về. Ngưng Sương tin, , chỉ yên trong phòng.

Nàng đang đợi, đợi Bạch Thanh Ẩn xuất hiện. Nàng sẽ đến.

Quả nhiên, lâu ,cửa phòng đẩy mạnh , ngoài cửa là Bạch Thanh Ẩn vẻ mặt sắc lạnh.

"Trường Tiếu ?" Bạch Thanh Ẩn hỏi.

Ngưng Sương trả lời, đặt bộ quần áo đang khâu xuống một bên, tay phủi sợi vải dính váy.

"Ta hỏi ngươi, Trường Tiếu ?"

Thấy nàng như , sắc mặt Bạch Thanh Ẩn lạnh hơn, mặt nàng, hỏi nữa.

"Về " Ngưng Sương ngẩng đầu .

"Về?"

"Ngưng Sương cho nó về Tô Châu."

"Ngươi. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn , tức giận đến nên lời, trừng mắt Ngưng Sương một chặp xoay bỏ .

"Tướng công!"

Ngưng Sương thấy rời , đột nhiên nhào tới, ôm hai chân , cho .

"Ngươi buông ." Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng cúi đầu nàng.

"Ngưng Sương buông. . . . . ." Ngưng Sương bi thương quật cường lắc đầu.

"Vậy đừng trách vô tình." Bạch Thanh Ẩn cũng nhiều lời, dùng sức gỡ tay Ngưng Sương .

Ngưng Sương nhỏ nhắn nào địch ? Thấy tay gạt , Ngưng Sương khỏi thảm : "Tướng công, hãy quên Trường Tiếu ?"

Bạch Thanh Ẩn , chợt dừng động tác, nàng thật sâu, trầm giọng : "Nếu thể buông tay, ngay từ đầu buông "

Một câu khiến Ngưng Sương bi thương tuyệt vọng.

, nếu thể buông tay, ngay từ đầu buông .

Không chỉ Trường Tiếu lưu luyến si mê suốt một ngàn năm, Bạch Thanh Ẩn, chính là nàng. . . . . .

Vì lẽ gì kiên trì hết tới khác, đều bởi vì kìm lòng đậu. Mỗi khi xuất hiện, hai mắt liền nhịn mà đặt . Muốn với , ở bên , thương mà cũng yêu .

Ngưng Sương nức nở, hai tay nắm chặt vạt áo Bạch Thanh Ẩn giằng , nàng vẫn thể buông.

"Ngưng Sương, buông tay."

Loading...