Vong Xuyên - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-04-03 09:01:56
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm sâu vô cùng, ánh nến, trong góc thư phòng yên lặng, Tô Châu phú thương Trịnh Kỳ Uyên vẫn đang điểm tính sổ sách.

Bỗng một trận gió mạnh ào qua song cửa, thổi nến lung lay như sắp tắt. Trịnh Kỳ Uyên vội cầm một quyển sách ngăn gió, giúp ngọn lửa định dậy đóng cửa sổ.

, khép cửa , cổng lớn cót két một tiếng, đẩy .

Tưởng gió thổi, Trịnh Kỳ Uyên khỏi nhíu mi nghĩ tối nay gió lớn , rõ ràng mới lập hạ. Kắn xoay đóng cửa thì ảnh từ cửa bước khiến trợn mắt há hốc mồm.

"Cha!"

"Tiếu nhi?"

Nghe giọng quen thuộc, Trịnh Kỳ Uyên mới tin hoa mắt. Nhi tử rời Tô Châu gần ba tháng - Trịnh Trường Tiếu giờ phút đang mặt .

"Cha, con nhớ nha!"

Trường Tiếu thấy , liền hớn hở, nhào đến, ôm chầm lấy.

"Đứa nhỏ ── đứa nhỏ ──"

Trịnh Kỳ Uyên ôm lấy đứa con lớn mà trưởng thành, khiến yêu thương yên lòng .

"Sao đột nhiên ? Cũng với cha một tiếng.” Trịnh Kỳ Uyên kéo Trường Tiếu , "Xem nào. Để cha ngươi xem nào.”

Cẩn thận quan sát Trường Tiếu một lát, Trịnh Kỳ Uyên chút đau lòng : "Sao gầy như ? Không quen đồ ăn kinh thành ư?"

"Dạ. Con vẫn thích đồ ăn Tô Châu hơn!" Trường Tiếu trứ dùng sức gật đầu.

"Có ngươi gây phiền cho tỷ phu hả?” Nói đến đây, Trịnh Kỳ nghiêm nghị y.

"Không . Con ở kinh thành ngoan!" Trường Tiếu bất mãn, lập tức phồng má phản bác.

"Hừ, thế tại tháng kinh thành truyền tin xuống đây kêu tỷ tỷ ngươi về?" Trịnh Kỳ Uyên vẻ mặt tin.

"Chuyện đó ──" Trường Tiếu cố ý dài giọng, "Là bởi vì vi tỷ phu gặp tỷ tỷ, hắc hắc!" Nói xong, y còn giả vờ mấy tiếng.

Bộ dáng y bướng bỉnh Trịnh Kỳ Uyên dở dở .

"Sao về trễ như ? Trước khi về cũng báo cho cha một tiếng?"

Trường Tiếu thu hồi nụ , thâm trầm mắt.

"Đó là vì Trường Tiếu gặp cha, lãng phí thời gian ."

Trịnh Kỳ Uyên tưởng y thật, nghi ngờ gì, chỉ cho rằng hài tử nhớ nhà và phụ mẫu.

"Cho nên liền suốt đêm trở về gấp ?"

"Dạ"

Nghe y , Trịnh Kỳ Uyên một trận đau lòng, khỏi sờ sờ gương mặt Trường Tiếu gầy ít.

"Cha vốn nghĩ lúc nào đó đón ngươi về. Ngươi ở đây luôn chọc và mẫu ngươi phiền lòng, ngươi, thấy thiếu thiếu gì đó. . . . . . Ai, trở về là , trở về là ."

"Cha. . . . . ." Trường Tiếu cụp mắt, giấu quang mang chợt lóe lên khác thường, tay nắm lấy tay phụ ấm áp.

" , ngươi trở về mẫu ?"

"Chưa." Trường Tiếu lắc đầu, "Mẫu ngủ , Trường Tiếu quấy rầy ."

"Cũng , chờ sáng mai . , giờ cũng còn sớm, ngươi đường nhiều ngày như thế nhất định mệt mỏi, cha lập tức gọi chuẩn , ngươi tắm rửa ăn chút gì đó nghỉ ngơi ."

Trường Tiếu ngăn Trịnh Kỳ Uyên , nũng : "Cha, vội, con bồi cha lâu lâu một chút. Đã lâu con ở bên cha, thật sự nhớ cha mà.”

Trường Tiếu từ nhỏ bám dính lấy . Trước đây Trịnh Kỳ Uyên còn nuông chiều, khi y lớn lên liền nghiêm khắc y độc lập, bởi nhiều nghiêm khắc ngăn cản hành vi trẻ con của Trường Tiếu. tối nay, nghĩ đến Trường Tiếu xa nhà gần ba tháng, quá khắt khe với hài tử mà thương yêu vô cùng .

"Ngươi đứa nhỏ ." Ngữ khí là trách cứ nhưng Trịnh Kỳ Uyên bước tiếp, bên Trường Tiếu, nhẹ nhàng ôm lấy y.

"Cha. . . . . ."

Trường Tiếu ôm , gối mặt lên bờ vai , nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trong khóe mắt hiện lên quang mang trong suốt.

Tâm sự , đau lòng , hỏi chừng nào yêu , há tam sinh tam thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-32.html.]

"Còn , cha, Trường Tiếu cái cho cha."

"Cái gì?"

"Cha nhắm mắt ."

Trường Tiếu nghiêng đầu, thần bí hì hì .

Trịnh Kỳ Uyên thấy bộ dáng y thực biện pháp, những vẫn lời mà nhắm mắt. Đợi một lúc lâu thấy Trường Tiếu động tĩnh.

"Tiếu nhi. . . . . ." Trịnh Kỳ Uyên khỏi kỳ quái hỏi.

"Đợi thêm một chút."

Không do đang nhắm mắt mà thanh âm Trường Tiếu khang khác, thâm trầm phảng phất như một vị trưởng lão trải bao năm tháng, ánh mắt đang như mang theo cảm xúc gì đó khác thường, cho thấy áp lực.

Trịnh Kỳ Uyên định mở mắt xem biểu tình của Trường Tiếu lúc nhưng y đợi thêm một lát….thế là do dự, ngay lúc chần chờ, Trường Tiếu đặt tay lên vai , dù đang nhắm mắt, vẫn cảm giác Trường Tiếu đang chậm rãi gần .

"Tiếu nhi?"

Trịnh Kỳ Uyên kỳ quái mở miệng, nhưng ngay đó, môi cái gì đó mềm mại chắn … . . . Thân thể cứng đờ, khi phát hiện môi là gì, kinh ngạc mở to mắt, nên lời.

Ngay sát mặt là một đôi mắt hàm chứa lệ quang. Mà ngập tràn ánh mắt, khiến khiếp hãi đến á khẩu, là thâm tình.

Tình cảm mãnh liệt như bài sơn đảo hải áp lên , giống như tích giữ từng chút qua vô tháng năm, nặng nề mà thâm trầm, cho khó thể bỏ qua khó thể quên, thậm chí quên cả hô hấp.

Trường Tiếu chậm rãi buông , lệ trong mắt như trân châu từng viên từng viên rơi xuống, rớt lên áo Trịnh Kỳ Uyên.

Trịnh Kỳ Uyên ngây ngốc, vì gương mặt thê mỹ của Trường Tiếu, vì tình yêu cháy bỏng trong mắt.

Trường Tiếu si ngốc , cuối cùng mở miệng rõ từng chữ: "Đừng quên. . . . . . Đừng vong. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . ."

Hả ──

Trịnh Kỳ Uyên cả kinh, thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống. Khó khăn lắm mới định thể, sợ hãi cửa sổ khép, đại môn cũng đóng chặt.

Đêm khuya , ánh nến lẳng lặng lay động, sổ sách mở đặt bàn, trong thư phòng ngoài ai khác.

Trịnh Kỳ Uyên nặng nề thở dốc.

Mới , là mộng?

**

 

Bạch Thanh Ẩn rời kinh thành đến ngày thứ mười, Ngưng Sương vẫn đờ đẫn trong phòng, bên cạnh nàng hé một công văn, trang thứ nhất hai chữ đậm nét thật to: "Hưu thư" .

Ở cuối công văn, Bạch Thanh Ẩn điểm chỉ nhưng bên cạnh tên Ngưng Sương.

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

Ngày đó, Bạch Thanh Ẩn khi rời gọi đưa tới cho nàng hưu thư ghi rõ danh tự và điểm chỉ, ý đồ phi thường rõ ràng, nếu Ngưng Sương tên hạ ấn lên đó, bọn họ chính thức chấm dứt quan hệ vợ chồng.

Ngưng Sương tiếp nhận hưu thư, càng tên lên đó. Nàng ngơ ngẩn như mất hồn góc phòng, lẳng lặng yên, tay nắm chặt lọn tóc Bạch Thanh Ẩn.

Hôm nay thời tiết âm u ẩm lạnh, bầu trời mây đen bao phủ tựa như vây khốn con , khiến bọn họ chỉ ở nơi ánh mặt trời mà hy vọng.

Vào mà thoát cũng xong.

Ngưng Sương vẫn yên, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ồn ào. Chẳng lâu , Ngôn tổng quản mặt xanh mét, đẩy cửa .

Ngôn tổng quản thấy Ngưng Sương, lập tức chạy tới phía nàng.

"Phu nhân! Phu nhân!"

Ông kêu lớn nhưng Ngưng Sương đáp. Ngôn tổng quản nửa điểm tâm tư khuyên nhủ an ủi nàng, bối rối : "Nguy , phu nhân! Vừa báo tin, xe ngựa của tiểu cữu gia sơn đạo gặp núi lở ──"

"Ngươi cái gì?"

Nghe , Ngưng Sương mấy ngày nay phản ứng, mặt tái nhợt ngẩng đầu Ngôn tổng quản đang kích động.

Ngôn tổng quản nàng, do dự hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ bi thống báo cáo: "Tiểu cữu gia và xe ngựa vùi lấp, khi đưa lên… , . . . . . ."

Ngưng Sương ông hết, nhắm hai mắt, cả ngã về phía .

"Phu nhân! Phu nhân ──"

Loading...