Vong Xuyên - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-04-03 09:04:14
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày , như Bạch Thanh Ẩn dự đoán, Trịnh Kỳ Uyên cùng phu nhân Quý Yên Nhã tìm tới nhà dân mà họ đang thuê ở. Tuy Bạch Thanh Ẩn cửa nghênh đón bọn họ, nhưng Trịnh Kỳ Uyên cùng phu nhân căn bản từng để ý tới , thấy hài tử Trịnh Trường Tiếu, bọn họ lập tức gạt Bạch Thanh Ẩn ngoài, trong phòng hàn huyên một hồi.

Bạch Thanh Ẩn chuyện của và Ngưng Sương khiến hai vị trưởng bối phi thường vui nên cũng thức thời ở ngoài phòng kiên nhẫn chờ đợi, một câu oán hận.

Trong phòng, Trịnh Kỳ Uyên cùng phu nhân thấy Trường Tiếu êm mặt, khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ôm lấy đứa con thật lâu nên lời.

"Nghe tin ngươi chết, thực hù c.h.ế.t cha , cũng may Bạch – tiểu tử họ Bạch lập tức phái đến báo tin ngươi còn sống. Bằng với mẫu ngươi, khụ, thật nên cái gì bây giờ."

Đắm chìm trong vui sướng thật lâu, Trịnh Kỳ Uyên mới buông Trường Tiếu , cảm khái thấy con sắc mặt tái nhợt một chút, ngoài chuyện thoạt đều .

"Đừng chuyện vui nữa. Hài tử còn sống khỏe mạnh là ." Quý Yên Nhã lúc khổ sở, suýt mù cả mắt, giờ thấy Trường Tiếu tâm lo mất, cầm tay con buông.

"Được . Được . Không nữa, nữa. Hài tử, đến đây cho cha xem, xem kỹ con.”

Trường Tiếu ngoan ngoãn cho cha tới lui, còn thỉnh thoảng khẽ, hai khỏi mỉm .

"Ngươi đứa nhỏ , vẫn bướng bỉnh như thế."

Quý Yên Nhã , nhịn dí dí trán Trường Tiếu.

Trường Tiếu nhe răng , mới hỏi một việc y vẫn thắc mắc.

" , cha , Sương tỷ tới?"

Câu hỏi của y hai vị trưởng giả nhất thời tắt lịm nụ , , cuối cùng Trịnh Kỳ Uyên bất đắc dĩ thở dài : "Ai, Sương tỷ của ngươi, nó. . . . . . xuất gia tu !"

"Cái gì?" Trường Tiếu khiếp sợ cha , "Ngưng Sương xuất gia, chuyện gì , rốt cuộc xảy chuyện gì?"

Trịnh Kỳ Uyên thở dài: "Lúc Sương nhi cho ngươi về Tô Châu, ngờ ngươi gặp tai họa, nó tự cho là tại , nhất thời luẩn quẩn trong lòng, liền quy y phật môn, xuống tóc tu."

"Tại thể như ?" Trường Tiếu nhất thời chân tay luống cuống, năng lộn xộn, "Chuyện thể trách Sương tỷ. Ai chuyện gì sẽ xảy . Lại , cuối cùng con cũng bình an vô sự ? Không ai với Sương tỷ ư? Có khi tỷ về.”

"Nói, chúng nhận tin lập tức phái thông tri cho nó, nhưng. . . . . ." Quý Yên Nhã đến đây, khỏi rơi nước mắt "nhưng nó chịu trở về, còn giao cho chúng ba phong thư, một phong là cho chúng , một phong là của ngươi, một phong khác là cho Bạch Thanh Ẩn."

Trịnh Kỳ Uyên thê tử rút trong ống tay áo ba phong thư, đưa phong thư ghi tên Trường Tiếu cho y.

"Thư gửi chúng nữ nhi bất hiếu cô phụ ơn dưỡng dục của cha , nguyện kiếp trâu ngựa báo đáp…” Quý Yên Nhã một bên yên lặng lau nước mắt, Trịnh Kỳ Uyên kể liếc Trường Tiếu sắc mặt khó coi, tiếp, “Nó khi rời cõi tục đầu nhập phật môn, nó hiểu nhiều điều, cũng cảm thấy cuộc sống như mới phù hợp với , nhắn chúng đừng lo lắng, mỗi ngày nó đều thành kính cầu cho chúng hạnh phúc an khang."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-39.html.]

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

Trường Tiếu đợi phụ kể hết mới vội vã mở lá thư . Thư ngắn, chỉ mấy dòng.

Trên thư :

Trường Tiếu, đừng cố chấp những chuyện qua. Tỷ tỷ hy vọng thể buông hết thảy quá khứ để quan tâm tới bên cạnh . Đệ cần lo lắng cho tỷ tỷ, hiện tại sống . Ta sẽ cầu khẩn Phật tổ mỗi ngày cho , cầu cho thực sự trường tiếu.Tỷ tỷ Ngưng Sương.

Trường Tiếu xem xong thư, yên lặng lên ghế.

Trịnh Kỳ Uyên đỡ Quý Yên Nhã cũng xuống, Trịnh Kỳ Uyên con, phỏng đoán tâm tình y hiện tại một phen, mới hỏi: "Hài tử, ý tỷ tỷ ngươi trong thư là gì?”

Trường Tiếu gì, lẳng lặng đem lá thư tay giao cho phụ . Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã xong, hai mặt , trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

"Trường Tiếu, ngươi và Bạch Thanh Ẩn. . . . . ."

Trịnh Kỳ Uyên do dự thật lâu , cuối cùng vẫn nhịn hỏiTrường Tiếu.

"Con và Bạch đại ca chuyện gì?” Trường Tiếu mê hoặc ánh mắt phức tạp của phụ mẫu.

"Ngươi gọi là Bạch đại ca?" Quý Yên Nhã cau mày liễu.

" , bảo con kêu như . Có chuyện gì ?”

Trịnh Kỳ Uyên và Quý Yên Nhã đồng thời rơi trầm mặc, cuối cùng vẫn là Trịnh Kỳ Uyên mở miệng : "Trường Tiếu, ngươi đối với Bạch Thanh Ẩn rốt cuộc là thế nào? Ngươi thành thật cho cha , chúng trách ngươi."

"Thế nào là ?" Trường Tiếu khó hiểu nghiêng đầu, "Cha , tại đột nhiên hỏi như ?"

"Khụ." Trịnh Kỳ Uyên hắng giọng, cẩn thận hỏi, "Cái , hài tử, ngươi trả lời cha, ngươi cùng Bạch Thanh Ẩn ở kinh thành xảy chuyện gì?"

"Đã xảy chuyện gì?" Trường Tiếu đầu tiên là ngẩn ngơ, đó thành thật lắc đầu, "Con nhớ rõ.”

"Cái gì?" Hai vị trưởng giả giật kinh hô, "Ngươi nhớ rõ ?"

" ." Trường Tiếu gật gật đầu, "Sau khi tỉnh , con nhớ chuyện phát sinh ở kinh thành và Bạch đại ca. Ngoài chuyện đó , cái gì cũng nhớ rành mạch. Làm , cha, ?"

Trường Tiếu mở to mắt hoang mang hai , Trịnh Kỳ Uyên và Quý Yên Nhã gì.

Ánh mắt trong veo của Trường Tiếu chứng tỏ y dối, nhưng Trường Tiếu quên chuyện bọn họ chân tướng. Ngưng Sương xuất gia, bọn họ thể đến hỏi, vốn nghĩ Trường Tiếu sẽ kể , nhưng y quên.

"Vì quên nhỉ?"

Trịnh Kỳ Uyên thì thào tự , nhưng thanh âm nhẹ, Trường Tiếu thấy, trả lời: "Bạch đại ca , lẽ là vì nhớ sẽ thống khổ, nên con mới quên . Hắn quên cũng , cho dù cái gì cũng nhớ rõ, Trường Tiếu vẫn đang vẫn là Trường Tiếu."

Loading...