Đêm dần sâu, Trường Tiếu trong khách điếm với cha   ngủ . Y cầm cái tăm trúc  nhoài  bàn, buồn chán khơi khơi ngọn nến.Ngày mai y sẽ  về Tô Châu, tuy y   nũng phụ  khiến  phát cáu nhưng   vẫn  đồng ý cho y lưu  đây.Mặc kệ thế nào, ngày mai ngươi   về cũng  về. Ta tuyệt đối sẽ  cho ngươi cùng hỗn tiểu thử họ Bạch  ở cùng một chỗ!
Từ lời phụ   thể suy    phẫn hận Bạch Thanh Ẩn. Tuy  phụ  là vì Bạch Thanh Ẩn hưu tỷ tỷ mới  thể phẫn nộ như thế nhưng tự tỷ tỷ Ngưng Sương   trong thư, tỷ  căn bản  hận Bạch Thanh Ẩn. Hơn nữa   vì cái gì,  chuyện Bạch Thanh Ẩn cô phụ tỷ tỷ  , y cũng  buồn bực gì lắm, còn cảm thấy bọn họ  ở cùng  còn  hơn.
Muốn ở bên cạnh Bạch Thanh Ẩn là bởi vì y    để ý cảm giác của  đối với  là gì.
Tỉnh ,  đầu tiên y thấy là Bạch Thanh Ẩn, rõ ràng  nhớ  ,   cảm giác mãnh liệt rằng  quen  từ lâu . Vậy nên mới  sinh  sợ hãi khi đối mặt với  xa lạ như thế, thậm chí y còn phát hiện , mỗi khi ở cạnh Bạch Thanh Ẩn,   an tâm.
Đó là một loại cảm giác kỳ diệu.
Ở bên Bạch Thanh Ẩn, y thỏa mãn khác thường, giống như  cái gì đó bổ khuyết phần thiếu hụt trong y. Khi xa ,  cảm thấy thiếu thốn vô định.
Vì cái gì?
Vì cái gì . . . . . .
"Két!"
Cửa sổ  mở , Trường Tiếu đang  xoãi  bàn  dọa nhảy dựng,  phắt dậy, thấy một bóng đen từ bên ngoài lủi .
"Ai? !"
"Suỵt!"
Trường Tiếu  lên tiếng cảnh giới, lập tức    hiệu im lặng. Trường Tiếu tập trung  thì thấy chính là Bạch Thanh Ẩn mặc y phục  hành.
"Bạch đại ca? !"
Trường Tiếu hai mắt sáng ngời, nhịn   hưng phấn mà nhào tới.
Nhiệt tình bất ngờ  cho Bạch Thanh Ẩn thụ sủng nhược kinh ( thương mà sợ), vững vàng đón lấy Trường Tiếu,  chợt nhớ  điều gì mà nhanh chóng lôi Trường Tiếu đang dán sát   .
"Bạch đại ca?"
Trường Tiếu vẻ mặt nghi hoặc  Bạch Thanh Ẩn. Đây là  đầu tiên y thấy Bạch Thanh Ẩn nghiêm túc như .
Bạch Thanh Ẩn chăm chú ngắm  Trường Tiếu  ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, thật lâu  mới dùng thanh âm thuần hậu thấp giọng : "Trường Tiếu, ngươi  Bạch đại ca kể một việc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-41.html.]
"Vâng." Vì Bạch Thanh Ẩn vẻ mặt nghiêm túc, Trường Tiếu  khỏi  lời ngẩng đầu.
"Có lẽ ngươi  quên nguyên nhân  và tỷ tỷ ngươi tách .  ngươi hãy nhớ kỹ, trong chuyện , ngươi  hề sai, chỉ   sai. Là   ngăn  bản  yêu ngươi, mà tỷ tỷ ngươi   chuyện ."
Trường Tiếu kinh ngạc mở to mắt. Dưới ánh nến nhàn nhạt, Bạch Thanh Ẩn thấy nhu tình dần dần hiện lên trong mắt y. . . . . .
"Bạch đại ca. . . . . ."
"Trường Tiếu,   chuyện  khiến ngươi khiếp sợ, nhưng    gạt ngươi." Trường Tiếu vì quá khiếp sợ mà dại . Bạch Thanh Ẩn thấy , tưởng y giống   cự tuyệt ,  mặt hiện lên một tia đau xót, "Ta   đến, chủ yếu là   cho ngươi,  yêu ngươi,   thể ở cùng    thương, cho dùng   là tỷ tỷngươi chăng nữa.   cũng sẽ  buông tay với   yêu, bất kể ngươi ở , Trường Tiếu,  sẽ tìm cách  theo bên cạnh ngươi."
"Trường Tiếu. . . . . ."
Bạch Thanh Ẩn  tự chủ  ôm mặt Trường Tiếu,  y chăm chú tựa như  đem diện mạo  khắc sâu  trí não.
"Ngươi yên tâm,  sẽ   tổn thương ngươi nữa, vĩnh viễn  miễn cưỡng ngươi tiếp nhận . Ta cái gì cũng  , chỉ đến nơi nào  ngươi, chúc phúc ngươi, bảo hộ ngươi, tiếp tục yêu ngươi, cho dù ngày  ngươi cưới vợ sinh con,  cũng sẽ yên lặng  ngươi."
Trong mắt Bạch Thanh Ẩn hàm chứa lệ quang, lưu luyến   buông tay.
"Ta chỉ   với ngươi như . Không cần  đáp , chỉ cầu ngươi   yêu ngươi."
Chỉ cầu ngươi . . . . . .
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Không  vì cái gì, những lời  giống như phong ba sóng cả ập  lòng Trường Tiếu. Một câu  tưởng như mờ ảo, kỳ thực thống khổ vạn phần, giống như y  từng trải qua chuyện  , chân thật như khắc cốt ghi tâm!
Bạch Thanh Ẩn buông Trường Tiếu , lui một bước về phía .
"Trường Tiếu,   , ngươi bảo trọng."
Nói xong, Bạch Thanh Ẩn xoay  định nhảy qua cửa sổ, Trường Tiếu chợt bừng tỉnh, hô to một tiếng  cần  chạy ào đến ôm chặt lấy .
"Trường Tiếu?"
Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc  hai cánh tay đang gắt gao ôm .
"Bạch đại ca, ngươi đừng . . . . . ."
Trường Tiếu đem mặt chôn  lưng Bạch Thanh Ẩn, thanh âm nặng nề như sắp .
"Trường Tiếu. . . . . ." Nghe   yêu cầu xin, tâm dù bằng sắt cũng hóa thành xuân thủy, Bạch Thanh Ẩn trong lòng chua xót, xoay   Trường Tiếu.
"Trường Tiếu, ngươi thật sự nguyện ý   ở  ?"