Bạch Thanh Ẩn thật cẩn thận nâng khuôn mặt Trường Tiếu lên, thấy y mắt ngấn lệ,  khỏi đau lòng.
Trường Tiếu cụp mi, một giọt lệ lặng lẽ theo khóe mắt tràn : "Tuy   rõ lắm cảm giác với ngươi. . . . . . ,    ngươi rời . . . . . ."
"Nếu ngươi thật sự  như . . . . . ." Bạch Thanh Ẩn than thở một tiếng, dùng sức ôm lấy y, "Ta đây sẽ  . . . . . ."
"Bạch Thanh Ẩn, ngươi mơ tưởng!"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Đại môn mở  theo tiếng trả lời. Không  từ khi nào, Trịnh Kỳ Uyên   ngoài cửa  thấy, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
"Ta  cảnh cáo ngươi   xuất hiện  mặt Trường Tiếu. Ngươi nếu  , liền đừng trách lão phu  lưu tình!" Trịnh Kỳ Uyên lớn tiếng quát, trường kiếm  tay huy về phía Bạch Thanh Ẩn.
Bạch Thanh Ẩn che   Trường Tiếu, xác định nhận một nhát kiếm, bỗng đúng lúc kiếm c.h.é.m xuống,Trường Tiếu  lấy   chắn  mặt .
"Tiếu nhi!"
"Trường Tiếu!"
Bạch Thanh Ẩn cùng Trịnh Kỳ Uyên trăm miệng một lời, Trịnh Kỳ Uyên vội vàng thu kiếm mới  đả thương Trường Tiếu.
Trường Tiếu nghiêm nghị  sợ hãi  phụ , giang tay chắn  Bạch Thanh Ẩn.
"Trịnh Trường Tiếu, ngươi  cái gì ? !"
Trịnh Kỳ Uyên trỏ tay, giận run, nghiêm khắc chất vấn Trường Tiếu.
"Cha!"
Mắt Trường Tiếu rưng rưng nước. Y hai mắt đẫm lệ  phụ , : "Nếu cha  đả thương Bạch đại ca,  cha g.i.ế.c con  !"
Trịnh Kỳ Uyên  ,  hình run lên vài cái, trừng lớn mắt, khó  thể tin  con.
"Ngươi đang  cái gì. . . . . ." Thanh âm Trịnh Kỳ Uyên run rẩy, "Ngươi   ngươi đang  cái gì ?"
"Con . Cha. Con  15 tuổi. Cha  15 tuổi là  trưởng thành,  thể tự  quyết định  việc,   ?”
Trịnh Kỳ Uyên  Trường Tiếu,  chuyển sang  Bạch Thanh Ẩn như  kẻ  đội trời chung, cuối cùng cắn răng nảy sinh ác độc, : "Bạch Thanh Ẩn,  cho ... cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức biến mất cho . Lần  ngươi còn xuất hiện,  trực tiếp chặt đứt đầu ngươi!"
"Trịnh ——"
Nhìn Trịnh Kỳ Uyên từng coi  như tri kỷ giờ vì chuyện của Ngưng Sương và Trường Tiếu mà căm hận , trong lòng Bạch Thanh Ẩn cũng  chịu nổi, định mở miệng giải thích nhưng   Trịnh Kỳ Uyên tức giận ngắt lời.
"Ta    ngươi . Mau cút cho . Từ giờ về    xuất hiện  mặt Trường Tiếu nữa ——"
"Cha!"
"Thực xin ,    ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-42.html.]
Tiếng kêu của Trường Tiếu và lời  kiên định của Bạch Thanh Ẩn đồng thời vang lên, Trịnh Kỳ Uyên  để ý đến con, giận dữ chỉ kiếm  Bạch Thanh Ẩn.
"Ngươi  cái gì?"
"Thực xin , Trịnh lão gia,   thể rời xaTrường Tiếu. Trừ phi Trường   , nếu  cho dù chết,  cũng sẽ  rời . Trịnh lão gia,  mặt Trường Tiếu,  trịnh trọng nhắc   nữa,  yêu Trường Tiếu."
"Bạch Thanh Ẩn!"
Trịnh Kỳ Uyên  ,  giữ nổi kiên nhẫn,  thứ hai vung kiếm,  g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ phụ bạc con gái  đòi yêu con trai .
Bạch Thanh Ẩn  né  trốn, Trường Tiếu  che  mặt .
"Cha!"
"Ngươi tránh !"
"Không, cha, con  tránh. . . . . . Cha, ngươi buông tha Bạch đại ca !"
Trường Tiếu chế trụ tay cầm kiếm của phụ ,  quỳ xuống.
"Trường Tiếu? !"
Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc  Trường Tiếu vì  mà quỳ xuống.
Hắn  ngờ Trường Tiếu cư nhiên vì   chuyện .
Trịnh Kỳ Uyên liên tục lui về phía ,  cũng  ngờ,  ngờ Trường Tiếu sẽ vì Bạch Thanh Ẩn mà quỳ xuống cầu tình. Trong mắt , Trường Tiếu chỉ là một đứa nhỏ, nhưng giờ phút ,  mặt Trường Tiếu  lộ  một tình cảm mà  vô cùng xa lạ ….
Trịnh Kỳ Uyên chậm rãi buông kiếm trong tay,  cúi đầu, trông như già  vài tuổi, trầm giọng  với Bạch Thanh Ẩn: "Ngươi  . . . . . .  khi  g.i.ế.c ngươi,  mau."
Bạch Thanh Ẩn  , thậm chí hề nhúc nhích. Hắn  thấy Trường Tiếu đang quỳ  mặt đất, cũng chầm chậm quỳ xuống.
Hắn : "Trịnh lão gia,   ngài hận . Đến giờ phút ,  vẫn    thế nào để bù đắp cho ngài. Ta  dám cầu xin ngài tha thứ, nhưng  vẫn  ,  thật lòng thương Trường Tiếu, bất luận như thế nào  cũng sẽ  rời xa y."
"Bạch đại ca?"
Trường Tiếu ngẩng đầu, kinh ngạc  biểu tình kiên nghị của Bạch Thanh Ẩn.
Bạch Thanh Ẩn  ảm đạm: "Ta sẽ  rời , Trường Tiếu. Dẫu  c.h.ế.t  kiếm của phụ  ngươi, nhưng  thể c.h.ế.t  mặt ngươi,  c.h.ế.t cũng  uổng.”
"Bạch đại ca. . . . . ." Nước mắt Trường Tiếu rơi xuống lã chã,  đó y kìm lòng  đậu, gục đầu lên vai .
"Các ngươi. . . . . ." Thấy hai  bày tỏ tình cảm, trong mắt Trịnh Kỳ Uyên hiện lên lửa giận, xông lên tách hai  .
"Tiếu nhi, ngươi   ngươi đang  cái gì ? Dù   thể tha thứ tiểu tử Bạch Thanh Ẩn  phụ bạc Sương nhi nhưng  cũng  thể chấp nhận con trai  yêu một nam nhân.”
Trịnh Kỳ Uyên đối mặt Bạch Thanh Ẩn,  thứ hai vung kiếm.
"Cha ——"